Yêu phải sex thì mới muốn yêu

Kỷ niệm một thời đã xa….
Hàng năm, cứ mùa thu về nhìn những bé cấp 3 hay những cô giáo thướt tha trong tà áo dài đến trường là lòng em lại bồi hồi những xúc cảm khó tả. Một phần vì nhìn những em í trong tà áo dài thật xinh tươi và gợi cảm, một phần là vì những hình ảnh đó nhắc em nhớ lại mình đã từng là 1 thằng học sinh….
Em vẫn nhớ như in cái ngày em ngơ ngơ ngáo ngáo như cáo già giả nai khi bước vào cổng ngôi trường cấp 3 ngày ấy. Cũng có thể nói rằng em đã quá quen với hình ảnh của ngôi trường này từ ngày trước khi trúng tuyển vào đây học. Vì nhà gần trường, nên em hay lượn qua trường để chơi đá bóng từ ngày còn cấp 2, vì thế nên nó chả có gì gọi là lạ lẫm với em. Vậy mà không hiểu sao ngày hôm nay em lại có 1 cảm giác xa lạ và bỡ ngỡ như vậy??? Một cảm giác như sẽ có cái gì đó sẽ đến với em nhưng em không thể định nghĩa nó là gì?
Nhìn khắp sân trường mong tìm 1 hình ảnh thân quen, nhưng không còn là những chiếc áo sơ mi trắng, quần tây của bọn con gái như ngày nào mà thay vào đó là những tà áo dài trắng mòng manh trong nắng sớm, không còn là những đứa bạn tụm năm tụm bày đấu láo, đá cầu hay rượt bắt với nhau. Mà thay vào đó là những khuôn mặt ngỡ ngàng, ngơ ngác giống hệt như em.
Liếc qua sơ đồ phòng học để biết vị trí của lớp mình, xong 1 mạch em thằng tiến bước vào lớp. Đang mang tâm trạng nản vì em yêu đã chuyển sang Bình Dương với bố mẹ, thì bước vào lớp càng thấy nản hơn nữa. Đảo mắt 1 vòng, lớp 42 mống thì hết 29 mống là đực rựa, có 13 mống thì không biết xếp vào loại gì, nửa hao hao Thị Nở, nửa giống Chung Vô Diệm=> Đầu nghĩ ngay đến việc viết đơn xin chuyển lớp.
Khẽ thở dài 1 tiếng, bước chân vào lớp, tìm đại 1 chỗ trống và ngồi xuống.Đang ngồi hồi tưởng lại bộ film heo tối qua mới chôm của ông già ngồi xem thì em giật mình bởi tiếng xôn xao của mấy đứa ranh ngồi cạnh em. Ngước mắt nhìn lên, bỗng nhiên em muốn nổ đom đóm mắt như kiểu bị ông già xáng cho 1 quả bạt tai vậy. Vẫn còn đang choàng thì em nghe 1 giọng oanh vàng cất lên:
– Giới thiệu với các em, cô được BGH nhà trường phân công chủ nhiệm lớp mình và cũng sẽ là giáo viên bộ môn Anh văn của các em! Cô tên là Ngọc Uyên, mong rằng cô trò chúng ta sẽ có một năm học thật vui và gặt hái được nhiều thành tích trong học tập và các phong trào, các em nhé!
“Oái, thằng nào nhéo tao vậy!” Đang sững sờ vì sự xuất hiện bất ngờ của cô chủ nhiệm mới, em chợt cảm thấy đau nhói ở bắp chuột, quay lại nhìn thì thấy 1 thằng nhóc người nhỏ thó ( Sau này em mới biết nó được bạn bè gọi bằng 1 cái tên cực hợp với thân hình của nó: “Nam lùn”) đang nhăn nhở nhìn em cười.
– Bộ bị hớp hồn hả mày? – Nó hỏi em.
– Mẹ, thế mày thấy gái đẹp mày có bị ngỡ ngàng không? À mà mày thấy cô chủ nhiệm thế nào?
– Uhm, công nhận xinh thật! Nhìn cô dễ thương ghê mày nhỉ!
– Uhm, mẹ mà mày làm tao hết hồn à! Mày tên gì?
– Tao tên Nam, nhà ở La Ngà, còn mày?
– Tao tên Thanh, nhà ở gần đây thôi. Thôi lát về nói chuyện tiếp giờ ngắm cô tí đã!
– Mẹ, thằng dê! Nói vậy chứ tao cũng dòm tí! Hehe.
Kết thúc trò chuyện, em lại quay qua tia cô giáo mới. Ánh mắt thay Camera quay trộm của em từ từ quay từ trên xuống dưới body của cô, phải nói rằng cô có một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Nguyễn Du đã từng tả Thúy Kiều:
“Làn thu thủy, nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.”
Sỡ hữa một khuôn mặt khá xinh, làn da trắng ngần như tiểu thư khuê các, cộng thêm vòng một như lúc nào cũng muốn vượt ra khỏi sự gò bó của tà áo dài, vòng eo thon và vòng ba thì hỏi tả chắc các bác cũng biết, tiêu chuẩn của mọi sự tiêu chuẩn. Qua những đánh giá trên, em đưa ra một nhận định liều mạng mà sau này em mới biết là em sai lầm:
– Chắc có lẽ cô là khoa khôi của trường quá mày ơi! – Tôi quay qua nói với thằng Nam.
– Uhm, cô xinh ghê mày nhỉ!
– Móa, tao chỉ muốn…. thôi mày ạ!
– Hehe, mày giống tao! Thôi cô nhìn kìa, đừng nói nữa.
Em im lặng và quay lên ra điều mình ngoan ngoãn lắm nhưng thực chất ra là lại ngồi quay Camera cô và thả hồn theo gió với những ý nghĩ và sự tưởng tượng vẩn vơ tiếp…
Chân thành cảm ơn bạn “Buontinhchoicave” và bạn “boyculanz” và tiếp thu ý kiến của bạn, mình xin sửa đổi lại!
Nói chung ngày đầu tiên nhận lớp và những ngày học sau đó với tôi là những ngày tháng chán và nhàm chán như người thành thị bị cúp điện. Chỉ những tiết học có cô chủ nhiệm thì mới mang lại cho tôi “cảm xúc dâng trào” để khi về nhà tôi lại HJ cùng những hình ảnh của tôi và cô trong tưởng tượng…
Với một thằng con trai 16 tuổi thời đó thì đối với chuyện gái gú hầu như còn quá xa lạ với tất cả mọi thằng, chỉ có xem phim sex, tưởng tưởng và thủ dâm, chứ còn chưa biết chuyện trai gái thật sự ngoài đời thế nào. Và tôi cũng nằm trong số đó, lúc nào cũng muốn tìm hiểu xem cái đó của bọn con gái ngoài đời thế nào, nhưng không thể, và chỉ còn biết ngồi xem film và quay tay.
Nhưng đúng như mọi người thường nói, không ai biết trước được chữ ngờ. Sau ngày tựu trường khoảng 2 tuần thì có 1 sự kiện bắt đầu đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Là một thằng từng làm bí thư Đoàn hồi cấp hai, cộng thêm sự năng nổ và nhiệt tình, tôi được bầu làm bí thư chi đoàn lâm thời, và chính nhờ sự kiện này đã giúp tôi biết thế nào là vị đời.
Chuyện là thế này, trước khai giảng 3 ngày, đúng vào ngày 2-9, Đoàn trường tổ chức cho các bí thư chi đoàn từ lớp 10 đến lớp 12 đi thăm di tích lịch sử chiến khu D, văn miếu Trấn Biên và Bảo tàng Tỉnh Đồng Nai để về tham gia phong trào kỷ niệm ngày thành lập CKĐ và T.W cục miền Nam do Tỉnh phát động.
Đang mang 1 tâm trạng chán nản vì chưa tia đc em nào để tán, vì thế nên thấy được đi chơi là tôi giơ ngay 3 chân lên ủng hộ ngay. 5h sáng tôi có mặt và bắt đầu chuyến tham quan. Cũng chẳng có gì đáng kể khi Đoàn tham quan địa đạo CKĐ, hết nguyên buổi sáng trong rừng, trưa nguyên Đoàn dừng chân ăn Trưa và tiếp tục hành trình đến Bảo tàng Tỉnh, tạm quên đi mọi sự chán nản, tôi hòa nhập vào cùng mọi người trong các trò chơi tập thể lúc trên xe. Vửa chơi vừa tia xem có em nào xinh xinh để tán tỉnh nhưng đến khi xe dừng tại Bào tàng, tôi vẫn chưa tia được em nào vừa ý.
Lại tiếp tục mang tâm trạng chán nản, tôi bước vào Bào tàng với 1 khuôn mặt có thể nói là lấy dao bằm thịt bằm lên chắc mặt tôi còn hơn cái mặt thớt. Đang vừa đi vừa ngắm mấy hiện vật và thả suy nghĩ theo mây gió thì bỗng dưng tôi thấy đầu óc choáng váng, mắt tối sầm và đầu thì đau buốt. Sau vài giây xây xẩm mặt mày, tôi định thần lại, mở mắt ra tôi thấy một người cũng đang cúi mặt và ôm trán, nhìn bờ vai tôi đoán chừng cô ta đang khóc, chắc có lẽ là đau lắm đây! Vội vàng ngồi xuống đỡ cô ta dậy và tính xin lỗi vì mình vô ý quá nhưng lời xin lỗi chưa kịp ra đến cửa miệng thì bị nghẹn lại ngang họng. Tiếp tục xây xẩm mặt mày lần 2, nhưng lần này không phải là do bị cụng đầu nữa mà là do cụng phải 1 khuôn mặt thiên thần. Giây phút đó có lẽ sẽ rất khó quên, giây phút mà tôi giáp mặt cô ấy,không biết phải tả thế nào, tôi chỉ biết rằng trước mắt tôi bây giờ là một thiên thần.Đang thẫn thờ thì tôi giật mình bởi 1 giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:
– Đụng phải cô rồi không nói gì mà đứng thẫn thờ vậy em?
– Dạ – Tôi giật nãy mình – Dạ, em xin lỗi cô, em sơ ý quá, cô có sao không? Thôi chết chán cô bị sưng rồi, để em kiếm dầu thoa cho cô nha!
– Thôi khỏi em, cô có dầu đem theo đây rồi!
– Dạ, cô để đâu cô, để em lấy em thoa cho cô nha!
– Uhm, trong cái ngăn ngoài giỏ xách của cô đó em.
Tôi vội vàng mở ngăn giỏ và lấy chai dầu ra thoa lên trán cho cô, bất chợt như có 1 luồng điện chạy dọc từ ngón tay của tôi, chạy vào tim và lên não khi ngón tay tôi bắt đầu đụng vào trán cô, một cảm giác êm ái như khi xưa tôi nắm tay người cũ, cảm giác đó làm tôi quên đi cục u đang đau nhức trên trán của mình, quên đi cả thời gian và không gian…
– Em thoa dầu gì mà cứ ngẩn ra như ngỗng sắp đẻ vậy?
– Dạ, tại em đau quá…hix – Tôi vội vàng lấp liếm và nhăn răng ra cười hì hì để chữa quê. Bất chợt tôi thấy cô có vẻ như bị nụ cười của tôi cuốn hút, thật sự tôi không đẹp trai, nhưng được cái ưa nhìn,có duyên và nụ cười hút hồn, vì thế khi thấy cô ngẩn ra trong vài giây tôi cũng hiểu lý do vì sao. Vội vàng thoa cho xong, tôi cất chai dầu lại vào giỏ xách cho cô và quay lại nói chuyện với cô.
– Hồi nãy cô cho em xin lỗi nha! Em không cố ý! Tại em đang suy nghĩ về bài toán khó hôm bữa nên em không để ý lắm! (Nói thật với các bác chứ sau khi em nói xong câu này em nghe gió bão thổi ào ào bên tai! )
– Uhm, không sao đâu em, cô chỉ hơi đau chút thôi.
– Không, em biết cô đau nhiều lắm, có đau thì cô mới khóc chứ. Em xin lỗi nha cô, làm cô đau em áy náy lắm.
– Thôi được rồi, cô đâu trách em đâu! Mà em cứ định đứng đó xin lỗi mà không đỡ cô đứng dậy hả?
– Ấy chết, em đoảng quá! Để em giúp cô đứng dậy nhé!
Đưa tay ra nắm tay cô để kéo cô dậy, bây giờ tôi mới có dịp ngắm cô kỹ hơn, và quả thật là em lại bị lây bệnh của bọn ngỗng tập 3, và có lẽ tập này là nặng nhất!
Cô sở hữa một thân hình tuyệt đẹp, với 3 vòng cực chuẩn, và đặc biệt là chiếc áo sơ mi có lẽ do ly nước hồi nãy cô đang cầm trên tay khi đụng phải nó đã đổ lên áo của cô. Đúng ra thì đó là 1 chiếc áo sơ mi trắng khá là kín đáo nhưng do nước đổ lên, nó trở nên phản chủ và gần như là trong suốt khi hiện rõ những hoa văn của chiếc áo lót màu hồng cô đang mặc bên trong, mang lại bao cảm xúc khó tả trong tôi. Bất chợt nhận ra có vẻ hình như cô đang lúng túng vì chiếc áo dính nước, nhanh trí tôi cởi ngay chiếc áo khoác đang mặc và đưa cô
– Cô khoác chiếc áo này tạm nha, em xin lỗi, cũng tại em đi không để ý gì hết trơn!
– Trời em galang thế? Như thế này thì chắc khối cô chết vì em rồi phải không?
– Dạ đâu có đâu cô? À mà không biết cô tên gì cô nhỉ? Ủa mà sao em thấy cô lạ quá, hình như em chưa gặp cô ở trường thì phải?
– Uhm, cô tên là Lệ Huyền, cô dạy môn sử. Do cô mới về trường và ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô đi cùng trường nên em chưa gặp là phải rồi! À mà em tên gì? Lớp nào?
– Dạ em tên Thiên Thanh ạ! Em học lớp 10A2 cô.
– Ủa vậy em cũng mới vô trường à? Hén chi nhìn mặt còn con nít quá! Hihihi
– Hix, nhìn em vầy mà cô kêu em con nít á? Bố em vẫn bảo em là ông cụ non đó cô! Hi
– Vậy hả? Mà nè, em có nụ cười đẹp thật đó!
– Thật vậy hả cô? Cô là người đầu tiên khen em đẹp đó! – Em tranh thủ chém + tán!
– Uhm, em cười đẹp lắm! Mà thật là cô là người đầu tiên không đó?
– Dạ phải mà cô! Mà thôi chết mình lạc Đoàn rồi cô ơi, mình vừa đi tìm Đoàn vừa nói chuyện nha cô.
– Uhm, đi thôi em!
Vậy là có thể nói rằng có nằm mơ tôi cũng không thể tin rằng mình đang được đi bên cạnh và cùng nói chuyện với một thiên thần xinh xắn đáng yêu như vậy. Và có lẽ, cô nghĩ rằng tôi còn con nít, hay cũng có thể cô nghĩ tôi như em trai nên đã không ngại ngùng mà nắm tay tôi đi tìm Đoàn, làm tôi vừa cảm thấy ngại ngùng như gái mới về nhà chồng vừa xao xuyến nơi sâu thẳm của con tim…
Bây giờ em phải ra ngoài chút, các bác thông cảm, lát tối về em viết tiếp nhé!
Đang mải mê đắm chìm trong những xúc cảm nơi con tim và tận hưởng mùi hương nước hoa thoang thoảng quanh mũi, tôi chợt giật mình vì tiếng chuông Nokia vang lên từ chiếc túi xách của cô:
– Alo, dạ em nghe thầy ơi!…Dạ hồi nãy em bị té nên bị lạc mất Đoàn, thầy ơi, Đoàn mình giờ đang ở đâu thầy? …..Dạ em đang ở tầng 1,…. dạ bọn em lên liền…
– Đoàn đang ở tầng trên, cô trò mình phải nhanh lên thôi! Chạy thi nhé! – Cô quay sang nói với tôi.
– Dạ! Ai thua lát phải làm bờ vai cho người kia tựa vào ngủ nha cô! (Tranh thủ lợi dụng thấy ớn! )
– Oke em, em chấp cô chạy trước nhé!
Vừa nói xong cô đã co giò chạy mất tiêu, tôi đang định chạy theo thì bất chợt nhìn hình bóng cô đang chạy phía trước, chân tôi như chùng xuống, thật sự khi nhìn cô từ phía trước đã đẹp, mà được đứng ngắm cô từ phía sau càng đẹp hơn. Một thân hình hoàn hảo và tuyệt mỹ, càng được tôn lên thêm trong bộ đồ tây cách tân cực đẹp. Với vòng ba không quá to và phù hợp với thân hình, cộng thêm sự săn chắc khiến cho cô đã đẹp như càng đẹp hơn. Và nếu có ai vô tình chụp được hình ảnh tôi đứng nghệt mặt ra lúc đó, mọi người nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi chắc mới trong T.W2 hoặc Châu Quỳ ra…
– Kìa em không chạy đi, sao nãy giờ cứ ngẩn tò te ra vậy??? – Cô quay lại nói với tôi thật to trong khi vẫn dang chạy, và sau đó nở một nụ cười càng làm tôi ngẩn ngơ hơn nữa.
Tôi vội vàng cười ngượng ngùng như đứa trẻ lên 5 ăn vụng bị mẹ bắt gặp và vội co giò chạy theo cô…
Sau một hồi tham quan hết Bảo tàng, Đoàn chúng tôi chuyển qua địa điểm dừng chân cuối cùng – Văn miếu. Tại đây không hiểu là vô tình hay cô ý mà cô cứ lảng tránh thầy Bí thư Đoàn (Ông này có biệt danh là “dê”, và sau này xảy ra một sự kiện mà đến giờ tôi vẫn mãi chưa quên và có lẽ tôi sẽ hận ổng mãi), theo tôi suy đoán thì có lẽ là ông ta đang buông lời tán tỉnh cô giáo yêu của tôi mặc dù hắn đã có 1 vợ + 1 con ở nhà. Giải pháp có lẽ là tối ưu lúc đó mà cô đã chọn đó là đi cạnh tôi sát rạt, cô còn vòng tay vào tay tôi như 1 cặp tình nhân cùng đi dạo, ngắm cảnh và chụp hình. Có lẽ cô kg nghĩ gì, vì chắc cô chỉ xem tôi như một thằng em trai bé bỏng của cô, nhưng tôi, ở độ tuổi 16, cái tuổi rất dễ suy nghĩ và con tim rất dễ bị xúc động thì lại cứ nghĩ nó theo 1 chiều hướng khác….
Bắt đầu từ những giây phút đó, tôi và cô dính nhau như hình với bóng, đi đâu cũng đi cạnh nhau, lên xe cũng ngồi cạnh nhau, bàn tán về đủ mọi chuyện linh tinh trên Trời dưới đất.
Vậy là buổi tham quan, dã ngoại đã kết thúc, mọi người lục tục kéo nhau lên xe ra về. Không còn phải ngồi 1 mình chán nản nữa, khi giờ đây bên cạnh tôi đã là một hoa hồng đang ngồi cạnh tôi, tíu tít kể chuyện cho tôi nghe như 1 con chim sẻ buổi sớm mai, cô đâu biết rằng con tim bấy lâu bị đóng băng của tôi đang dần được cô sưởi ấm, cho tôi những xúc cảm mà sau này tôi mới định nghĩa được: đó là những xúc cảm thay cho lời nói của con tim.
Cô kể cho tôi nghe những kỷ niệm buồn vui thời sinh viên của cô, những ngày dài xa nhà nhớ nhà, nhớ cha mẹ nghèo đang ở nhà lo làm lụng quần quật cả ngày trời chỉ mong sao cho con mình mai mốt lớn khôn, những ngày cô đạp xe cả gần chục cây số để đi làm gia sư, kiếm thêm tiền gởi về nhà phụ giúp cha mẹ thêm tiền cho em đi học, cho dù có khi cô đang phải nhịn đói để lên giảng đường… Nghe cô kể chuyện, tôi thấy lòng như chùng lại, chợt thấy sao thương cô nhiều quá….
– Ủa mà Thanh có người yêu chưa em? Mà nhìn cái mặt này chắc là phải có rồi ấy nhỉ?hihi
– Dạ, ủa mà cô hỏi em cái gì cơ? – Tôi bị giật mình bởi đang mải mê suy nghĩ thì bị cô hỏi bất ngờ.
– Trời, đầu óc em đang ở trên mây hả Thanh? Cô hỏi là chắc em có người yêu rồi đúng không?
– Dạ làm gì có cô, mấy thằng xài số đt “6677028” như em thì ai thèm yêu cô?Hì hì.
– Ủa “6677028” là số điện thoại em hả? – Cô ngây thơ dễ sợ luôn.
– Dạ, có nghĩa là “xấu xấu bẩn bẩn không ai tán” đó cô….
– Khiếp em mà xấu xấu bẩn bẩn, có mà…. Cô vừa nói vừa cười. Nụ cười rất tươi nhờ sự pha trò hài hước của tôi, nụ cười cô như đóa hoa hồng tỏa hương trong nắng sớm, hàng răng hột bắp trắng đều ẩn hiện sau nụ cười của cô…
– Vậy còn cô, chắc nhiều chàng theo lắm hả cô?
– Uhm, không có đâu em, do cô lúc nào cũng lao đầu vào sách vở mong sao có ngày như ngày hôm nay, rồi freetime thì cô lại đi làm thêm,nên cô cũng không muốn quan tâm đến mấy chuyện yêu đương em à!
– Vậy là cô chưa có người yêu thật hả cô? – Tôi hỏi bằng 1 giọng vui mừng ra mặt.
– Gớm làm gì mà em thấy cô chưa có người yêu cái mặt nhìn tươi như hoa thế kia, bộ muốn cô của em ế suốt đời à?Thế em có anh trai hay ai giới thiệu cô đi!
– Dạ đâu có đâu cô? Hì hì, em nào muốn cô ế đâu, mà cô có muốn ế cũng khó à!Em có 1 anh trai, làm giám đốc cty bảo vệ nhưng ảnh mới lập gia đình rồi. Tiếc quá không có ai làm mai cho cô rồi! (Có cũng không ngu mà giới làm mai đâu cô, em muốn cô là của riêng em cơ! – Tôi nghĩ thầm). Ủa mà trước h cô chưa yêu ai sao cô?
– Năm lớp 12, cô có quen 1 anh cùng lớp, hai đứa yêu nhau cho đến năm đầu ĐH, vì yêu cô mà anh ta chấp nhận theo nghành sư phạm cùng cô để hai đứa không phải xa nhau. Nhưng có 1 chuyện xảy ra vào đêm noen khiến cho cô và người ấy buộc phải chia tay….
Không khí như chùng xuống, cô im lặng và mắt nhìn về lơ đãng như đang sống lại cùng ký ức…
– Thực ra việc đau lòng đó, cô không muốn kể. Nhưng hôm nay gặp em cô cảm thấy như rất thân thiết, nên cô mới nói. Đêm hôm đó anh ta chở cô đi chơi trên chiếc xe đạp mà ngày xưa hai đứa vẫn tung tăng đến trường, hai đứa dạo qua khắp phố phường. Được một lúc thì anh ta than đau bụng, đúng lúc xe chạy về gần dãy nhà trọ của anh ta, vì thế nên hai đưa quyết định ghé phòng anh để anh nghỉ cho bớt đau rồi đưa cô về… (Kể đến đây tôi thấy mắt cô bắt đầu đỏ, tôi tính lên tiếng cắt ngang câu chuyện để cô khỏi đau lòng nhưng cô đả tiếp tục…) Về đến phòng, bỗng dưng anh ta ôm chầm lấy cô và trao cho cô nụ hôn say đắm, sau đó bàn tay anh ấy bát đầu di chuyển đến những nơi khác trên người cô, cô như bừng tỉnh, vùng ra tát cho anh ta 1 cái và vùng chạy ra đường. Mặc cho đêm noen sương xuống lạnh, cô cứ đi lang thang với hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt…
Nói đến đây mắt cô đã bắt đầu ngân ngấn nước, tôi đành phải tìm cách lảng câu chuyện sang chỗ khác để cô khỏi đau lòng.
– Ủa cô ơi, nãy giờ em vẫn không biết nhà cô ở đâu nhỉ?
– À, nhà cô ở đội 1, – Cô đưa tay lên gạt nước mắt. hôm nào rảnh em vào nhà cô chơi nha!
– Dạ. Vậy nhà cô cũng xa nhỉ.
– Uhm, thôi cô ngủ tí, cô mệt rồi. Hồi nãy em thua h phải để cô gối đầu nha! – Cô nhoẻn miệng cười, lại nụ cười làm tôi chết mê chết mệt ấy…
– Dạ, có thắng em cũng sẵn sàng làm bờ vai vững chắc cho cô mà! Hihi
– Khiếp tán dẻo thế?
Nói xong cô gục đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi, mặc cho tôi đang ngồi say mê hít thở hương thơm thoang thoảng từ mái tóc cô đang tỏa ra, và con tim tôi thì đang hát chơi điệu chachacha trong ngực…
Thú thật cùng các bạn, hồi đó chuyện quan hệ trước hôn nhân diễn ra rất ít, hầu như chỉ dừng lại ở hôn và ôm thôi. Và tôi cũng vậy, tuy rằng lúc nào cũng muốn tìm hiểu những gì mà EVA đang sở hữa, nhưng với người mình yêu, tôi luôn luôn nâng niu và giữ gìn như báu vật, để giờ nghĩ lại tôi mới biết mình ngu. Hix.
Trở lại câu chuyện, khi xe về đến trường trời đã bắt đầu tối. Vừa đói, vừa mệt nên tôi thấy ai cũng có vẻ mệt mỏi.Riêng cô thì chắc có lẽ sau một giấc ngủ ngon lành trên vai tôi, cô đã tươi hơn. Cô ngồi dậy sửa lại mái tóc và quay sang tôi cười nói:
– Hồi nãy cô ngủ ngon ghê. Công nhận cảm giác có em ngồi bên không hiểu sao cô thấy bình an quá!
– Cô cứ chọc em hoài cô! – Tôi lúng túng ngượng đỏ mặt…
– Hai cô trò đang nói chuyện gì mà vui vậy? – Ông bí thư “dê” chen vô. Em nè, trời tối đường trong đó vắng nguy hiểm lắm, thôi để anh đưa em về nha!
– Dạ em cảm ơn thầy! Nhưng em về với Thanh rồi – Tôi nghe mà sững sờ…
– Ủa thằng này nhà nó ngay đây mà, đâu phải trong đó đâu? – Ổng vặn lại.
– Thanh vào nhà bà trong đó tiện đi cùng em luôn, phải kg em? – Cô quay lại đá lông nheo với tôi. Tôi hiểu ý nên gật đầu và đứng dậy với tay lấy balo….
Ra đến nhà để xe, cô ghe tai tôi nói nhỏ:
– Thôi cũng muộn rồi, cô đói quá. Cô trò mình đi kiếm cái gì ăn đi, rồi em đưa cô về nhé, cô đi 1 mình sợ lắm!
– Dạ, được vậy thì còn gì bằng? Mấy khi có dịp được làm vệ sĩ cho cô giáo yêu của em chứ. – Tôi bắt đầu nhăn nhở.
– Thôi em vào lấy xe đi, xe cô đây rồi, nói nhiều quá! – Cô nhoẻn miệng cười.
Tôi vội vàng chạy vào dắt xe mình ra, nghe trong lòng bao cảm xúc lâng lâng khó tả. Thầm ngẩng mặt lên cảm ơn Trời đã cho tôi 1 ngày thật vui….
Dắt xe ra đến cổng, tôi thấy cô đang đứng đợi tôi, liếc qua bên cạnh, lại thấy lão già dẹ đang đứng nói cái gì với cô nhưng tôi không nghe được. Thấy tôi dắt xe ra, cô tỏ vè mừng ra mặt, đưa tay vẫy tôi, cô quay sang nói với ổng:
– Thôi em về nha! Thầy cũng về cẩn thận nha! Em chào thầy!
– Chào thầy em về ạ! – Tôi cũng chào cho phải phép nhưng thật sư đang chửi rủa ông thậm tệ ở trong lòng.
– Mình đi ăn gì đây em? Hay là đi ăn bún nem nướng nha! Hôm nay cô mời.
– Dạ cũng được cô. Nhưng để kỷ niệm một ngày đẹp trời như thế này cô cho em được cái đặc ân mời cô trước nha! – Tôi nhăn răng ra cười.
– Thôi, em làm gì có tiền mà mời cô? – Chợt nhìn qua em Sirius bóng loáng của tôi (Hồi đó trên em chiếc này mới ra khá là hot, tuy kg nhiều tiền nhưng cũng là cả 1 vấn đề với nhiều người) cô liền chuyển sang mắt chữ o mồm chữ a.
– Sao vậy cô? Cô mệt à? – Em làm bộ ngây thơ. Thôi để em mời nha!
– À, uhm, thôi được rồi. Mà nè, xe này của em hả?
– Dạ ba em mới thưởng cho em lúc em đậu vào trường mình đó cô.
– Nhà em chắc cũng khá giả đó nhỉ? À mà ba em làm nghề gì?
– Dạ, nhà em là cửa hàng điện tử M.Q đó cô. – Em trả lởi khiêm tốn, thôi mình đi nha cô.

Trong cái mát lạnh của cái gió thu, hai cô trò chạy bên nhau chầm chậm cùng tận hưởng cái không khí trong lành đó. Tôi biết cô vẫn còn đang shock vì khi biết tôi là con của 1 trong những người nổi tiếng của huyện lúc đó, còn tôi thì đang dựng lên 1 kế hoạch có 1 không 2 trong đầu.
Cô dẫn tôi đến 1 cái quán mà thú thật trước giờ tôi chưa từng bước vô bao giờ. 1 quán nhỏ thật nhỏ trong một cái hẻm nhỏ của 1 con đường nhò. Cái quán vô cùng đơn sơ, kê 3 cái bàn nhựa ọp ẹp. Nhưng được cái không biết có phải do tôi đói hay do quán đó có bí kiếp ướp thịt riêng mà tôi nghe mùi thịt nướng thấy cực kỳ hấp dẫn.
Vào quán, tôi kêu 2 tô bún nem nướng cùng 1 lô các món mà quán có mặc cho cô ngăn cản. Tôi quay sang hỏi cô:
– Cô uống được bia không?
– Không em à! Cô chỉ uống khoảng 1 lon là lát ngủ say như chết luôn đó!
– Vậy thì uống chút chút nha cô. Mừng ngày cô trò mình biết nhau!
– Uhm, hôm nay vui quá cô mới uống thôi đó nha! Chứ bình thường thì nerver nhá!
– Dạ.
Tôi quay qua chủ quán kêu thêm mấy lon Ken. Hai cô trò vừa ăn, vừa nói chuyện linh tinh, lâu lâu tôi pha vào 1 câu hài hước khiến 2 cô trò ngồi cười chảy nước mắt. Uống hết lon thứ 2 thì cô cũng vừa ăn xong và uống hết ly bia vừa rồi. Tôi tính mở thêm lon nữa thì cô ngăn lại:
– Thôi mình về Thanh, Huyền mệt rồi. Mà Thanh uống nhiều sao đưa Huyền về?
Bất chợt một luồng cảm xúc chạy dọc theo hệ tuần hoàn của tôi, biết rằng có lẽ cô đã bắt đầu say nhưng khi nghe cô nói như vậy tôi cảm thấy hạnh phúc vô chừng….

Tính tiền xong, tôi đưa cô về nhà, trên đường về mấy lần tay lái cô bắt đầu mất kiểm soát khiến tôi xanh mặt. Tôi tự trách mình sao lại ép cô uống như vậy, cứ đà này cô uống có chút mà đã say vậy thì lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao Trời. Thôi từ lần sau mình sẽ không bao giờ để cô uống 1 giọt nào nữa nữa! – Tôi tự hứa với lòng như vậy. Và tôi cũng không thể ngờ rằng, điềutôi tiên đoán sau này đã thành sự thật và cũng kết thúc đi chuỗi ngày hạnh phúc của tôi…
Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây h xin trở lại câu chuyện chính. Đưa cô về đến nhà, cô quay lại trả chiếc áo khoác cho tôi và nói nhỏ:
– Đi chơi cùng Thanh Huyền cảm thấy vui lắm. Chưa hôm nào mà Huyền vui như bây giờ! Thôi Thanh về cẩn thận nha!
– Dạ! À mà cô ơi, cho em hỏi cái này xíu nha cô!
– Uhm, Thanh hỏi đi.
– Cô….cô…cô có thể cho em xin … số phone của cô được không vậy cô? – Tôi rụt rè.
– Uhm, Thanh ghi lại nè: 0947.xxx.xxx. Thôi Thanh về cẩn thận nha, hẹn gặp lại Thanh sớm.
– Dạ. Em chào cô em về. Cô nghỉ đi cho khỏe nha cô!
– Uhm. Pp em! Chúc em ngủ ngon nha!
Trước khi khuất sau cánh cồng, tôi thấy cô còn quay lại cười và đà lông nheo với tôi một cái. Tôi tự hỏi mình đang mơ hay đó là sự thật? Thử nhéo mình 1 cái, tôi biết rằng mình không mơ. Nổ máy và tàn tàn chạy về, tôi cảm giác như mình đang ở trên mây. Một cảm giác bình yên và hạnh phúc đến khó tả.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi nghĩ ngay đến là đập con heo xem số tiền mình để dành được khoảng bao nhiêu. Đếm đi đếm lại được có hơn 2tr, hix. Vậy sao đủ tiền mua cái N70 ta. Kiếm ma ma xin thêm mới được. Nghĩ là làm, cầm tiền chạy đi kiếm mama, thấy mama đang ngồi một mình, vội vàng sà vào ngay:
– Mẹ ơi, con đang cần 1 thứ rất gấp. Mà tiền con để dành được không đủ. Mẹ cho con xin thêm ít nha!
– Tiên sư bố nhà anh. Cần gì là cứ xin tôi là sao? Vô mà xin bố anh kia kìa! Mà anh cần mua cái gì?
– À, con định mua cái điện thoại. Đợt con xin ba 1 lần rồi mà ba không cho.
– Cái gì, mày mua điện thoại làm cái gì con? Giờ thì cần gì điện thoại chứ? Bố anh không cho là đúng rồi! Anh mới hốt 1 con xe gần 20tr của chúng tôi còn gì.
– Thôi mà mẹ, con cần con mới xin, chứ mẹ thấy có mấy khi con đua đòi mua sắm gì đâu?
– Mệt quá, tôi không cho.
Thấy mama cương quyết quá em muốn nản chí, tính đi mua con cùi bắp xài, nhưng hiểu tính mama thường dễ mềm lòng, tôi ngồi năn nỉ ỉ ôi, một hồi ma ma tôi nói:
– Thôi tôi sợ anh rồi, sáng mai chở tôi đi tôi mua cho. Còn giờ thì anh lo đi tắm, ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi.
– Dạ. Con đi tắm đây. À mà con ăn cơm với trường rồi, không ăn nữa đâu.
Nói xong như sợ mama nổi hứng đổi ý thì chết, tôi chạy như bay vào nhà tắm, lòng sướng vui khôn tả, vậy là bước đầu tiên trong kế hoạch xem như thành công.

Mặc định
CHƯƠNG V: THÀNH CÔNG HƠN MONG ĐỢI
Tắm rửa sạch sẽ xong, thấy người tỉnh táo hẳn ra. Bất chợt nhớ đến cô giáo yêu dấu, tôi chạy lại cái điện thoại bàn và bấm số của cô. Từng giây phút trôi qua, gọi lần 1, lần 2, lần 3 vẫn không thấy ai bắt máy. Thất vọng tràn trề, tự nhủ chắc cô say quá nên không biết có tin nhắn đến. Bỏ vào phòng nằm nghe nhạc cho đỡ buồn. Mà cũng lạ, mọi hôm mình hay ngồi coi film sex chán chê rồi tự sướng với hình bóng cô chủ nhiệm, sao hôm nay nghĩ đến mình thấy không có hứng nhỉ? Bây giờ trong trí óc của mình, cô chủ nhiệm dường như đã phai mờ, mà thay vào đó mình chỉ thấy hình bóng của cô Huyền thôi. Chết mẹ, không lẽ cảm cô thật sao ta? Không được, cô hơn mình nhiều tuổi quá… Mà kệ nó, có hơn nhiêu tuổi không cần biết cứ tán cho đỡ buồn cái đã…Cứ nằm trằn trọc với những suy nghĩ mông lung như vậy, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, dù là sáng chủ nhật nhưng tôi vẫn ráng lết dậy thật sớm để bắt mẹ đưa đi mua điện thoại. Nhưng xui rủi thế nào, mama đã đi đâu với tía già từ lúc sáng sớm.Đi ngang qua phòng bà chị, thấy vẫn im re, vậy là đủ biết tối qua đi chơi với anh yêu về muộn cỡ nào.
Gọi 1 ly café đem qua nhà, tôi mở máy tính lên chơi game linh tinh nhưng kg có hứng, mắt thì cứ liếc nhìn đồng hồ, bụng thì cứ thấp thỏm đợi mẹ về. Hồi lâu không thấy đâu, tôi sốt ruột quá mới điện vào số của baba:
– Alo, ba hả ba? Ba mẹ đi đâu từ sớm vậy?
– Uhm, dậy rồi hả con? Ba mẹ đang lấy đồ dưới Gia Kiệm. Có gì không con?
– Dạ con dậy lâu rồi! Không thấy ba mẹ đâu nên con điện hỏi. Ủa vậy mấy h ba mẹ về?
– Chắc tầm trưa đó con. Mà sao hôm nay mày có hiếu vậy? Tự nhiên gọi điện hỏi thăm ba mẹ?Chắc lại hỏi tiền chứ gì? Thằng quỷ sứ mọc cánh thiên thần, ba để tiền cho mày ngoài phòng khách đó.Vậy thôi nha!
Nói xong ổng cúp máy cái rụp, nghĩ mà tức anh ách, làm như mình bất hiếu lắm không bằng? Nghĩ cho cùng mình đâu phải cái loại đó đâu, chí ít cũng phải để người ta cảm ơn cái đã chứ! Chán bố già!
Ra phòng khách thấy 1 xấp khoảng 5-6 tờ 100k, tôi lụm bỏ bóp, rồi vào phòng ngồi chờ. Mẹ cái đồng hồ bữa nay hư hay sao vậy Trời, đợi sốt hết cả ruột mà mới hơn 9h, hix chưa hôm nào thấy thời gian như hôm nay. Chán đời tôi leo lên giường nằm rồi thiếp đi lúc nào không hay. Bất chợt tôi thấy hình bóng của cô đang lay tôi dậy, tôi từ từ mở mắt ra, thấy cô nhoẻn miệng cười, hỏi tôi:
– Giờ này còn ngủ hả Thanh? Dậy đi, Huyền qua chơi với Thanh nè!
– Ủa cô qua hồi nào vậy cô? Sao cô biết nhà em?
– Uhm, Huyền mới qua, thì hôm qua Thanh mới nói Thanh là con trai tiệm M.Q còn gì? Sao thấy Huyền qua không vui phải không? Vậy thôi Huyền về nha!
– Ấy từ từ cô, thấy cô em vui lắm chứ!Mà sao cô cứ xưng tên với em vậy? Em ngượng lắm.
– Thanh xưng như vậy làm Huyền ngượng mới đúng đó.
– Thôi cô đừng chọc em nữa mà, em ngại lắm…

Dậy…Dậy nhóc…dậy, bất chợt cảm thấy như ai đang lay mình, tôi ú ớ:
– Cô…hả cô…, Cô qua hồi nào vậy?…
– Dậy đi mày, mớ cái gì đó. – Sau đó là 1 cái tát đau điếng. Tôi giật mình mở mắt ra thì thấy ngộp bởi có cái gì mềm mềm chặn ngang mũi, định thần nhìn kỹ lại thấy mình đang ôm bà chị, và cái mặt thì đang rúc ngay 2 cái khiên phòng thủ của bả! Chết cha, hèn chi hồi nãy bị ăn tát. Hix, tôi lúng túng nói:
– Chuyện gì vậy chị? Hồi nãy ngủ em không biết gì? Em xin lỗi nha!
– Lỗi phải gì? Chắc đang nằm mơ ôm gái phải không? Cái mặt mày tao nhìn là tao biết mà.
– Tầm xàm không! – Tôi vừa hậm hực vừa bỏ vào nhà tắm rửa mặt, liếc ngang qua đồng hồ thấy đã hơn 11h, không biết ông bà già về chưa nữa.
Rửa mặt xong thấy tỉnh táo hơn, tôi ra mở tủ lạnh lấy lon nước tu 1 hơi, nghĩ lại cái cảm giác hồi nãy rúc vào ngực bà chị tự nhiên thấy khoai khoái. Ngực bả tuy không to nhưng được cái tròn căng, hồi nãy chắc bả mới ngủ dậy nên cũng chẳng thèm mặc áo ngực, thế là tôi được hưởng trọn. Nhớ lại cái cảm giác êm ái thêm cái mùi hương con gái thoang thoảng làm tôi bất chợt lên cơn, ngày mai mới thứ hai mà thằng nhỏ đã chào cờ ngày hôm nay rồi! Hix. Đang nghĩ vơ vẩn chợt nhớ lại cái giấc mơ lúc nãy, lại thầm rủa bà chị, đang chuẩn bị được ôm người đẹp thì bị bả phá, đã thế ông phá lại cho bõ tức.
Ngồi cau có với những suy nghĩ như vậy 1 hồi thì tôi thấy tiếng xe máy dừng trước cổng. Á à, vậy là ông bà già về rồi! Tôi vội vàng chạy ra mở cổng, đúng là ổng bả về, thế là 3 chân bốn cẳng phụ xách đồ vào nhà cho nhanh để lôi mẹ đi. Vô đến nhà tôi còn nghe ông ba tôi nói vọng vào:
– Hôm nay mày ngựa vậy con? Chắc chiều nay bão cấp 12 vì mày quá con à!
Mặc kệ tía thích nói gì thì nói, con mặc kệ – Nghĩ thầm như vậy tôi xách túi đồ vàotrong cất rồi chạy vội lên phòng thay quần áo. Xuống đến nơi thì tôi thấy mama đang ngồi uống nước.
– Mẹ đi với con nha!
– Tiên sư bố nhà anh, không cho tôi nghỉ chút à?
– Thôi lỡ rồi đi với con chút đi mẹ. Lát về nghỉ luôn.
– Hai mẹ con định đi đâu đó? – Tiếng ông già cất lên làm tôi điếng hồn.
– À em dẫn nó đi mua thêm mấy bộ đồ. Đồ của con cũng cũ rồi.
– Uhm, chở mẹ đi cẩn thận nha con.
Như được mở đường cho hưu chạy, tôi bay vội xuống nhà dắt cái xe ra, đề máy đợi mama ra. Chạy đi 3, 4 nơi tôi mới tìm đc một con N70 mới cóng, mừng hết sức! Mua thêm cái sim xong tôi định phóng thẳng về nhà để bắt đầu thực tác chiến thì nghe cái giọng chua lè vang lên:
– Mày không đi mua đồ để về ổng thịt cả mày lẫn tao à? Làm gì mà nóng dữ vậy?
– Dạ, ấy chết con quên mất.
Hix, phải đi shoping nữa Trời, tôi tức tối rồ ga phóng thẳng xe ra shop gần đó, vào lựa đại 2 bộ với 1 tốc độ mà tên lửa Tomahok có lẽ cũng không đuổi kịp, tôi lôi mama ra xe và phóng thẳng về nhà mặc kệ má mì đang cằn nhằn vì chưa kịp mua sắm cho má mì.
Về đến nhà, dựng xe xong, tôi bay thẳng lên phòng mình mặc cho má mì ơi ới bên dưới. Vô đến phòng, kg kịp cởi cả cái vớ tôi bay thằng lên giường khởi động mày, add ngay số của cô yêu dấu vào danh bạ. Xong mở cái SMS ra, tôi bấm lia lịa:“ Cô yêu dấu, có biết em là ai không?” Bấm nút sent, sau vài giây tôi thấy máy báo “ Gởi thành công”, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là khởi đầu thấy có vẻ tốt rồi.
Ngồi chờ hoài khoảng 5’ sau tôi vẫn chưa thấy cô reply, 5’ mà như là 5 năm không bằng. Sốt hết cả ruột, tôi đang định gởi tiếp tin thứ hai thì thấy “ting!ting” mừng húm móc cái điện thoại ra đọc, thấy tin nhắn từ 18001090 giới thiệu dịch vụ, tôi nổi điên đang tính thử coi cái điện thoại với cái tường cái nào cứng hơn thì thấy máy rung “ting!ting!” tập 2. Nhắm mắt lại bấm nút mở, từ từ hé mắt ra, đúng là tin nhắn cô yêu rồi! Mừng quá tôi nhảy la hét rầm rầm. Đang hứng thì nghe tía già dưới nói vọng lên:
– Thanh ơi, trong sở thú đang thiếu khỉ đó con!
Tức tối vì bị mất hứng tôi tính đáp trả: “ Ở trỏng thiếu khỉ già chứ không thiếu khỉ trẻ đâu ba!” Nhưng nhớ lại mấy quả nổ đom đóm mắt nên tôi nuốt lại. Thôi bỏ đi, nằm xuống mở tin nhắn ra đọc: “ Thanh phải không? Cô biết mà! Tối qua em điện cô phải kg? Tối qua cô mệt quá nên ngủ quên luôn. Sáng dậy thấy cuộc gọi lỡ nhưng lu bu dọn dẹp nhà cửa nên chưa gọi lại cho em được! Em đang làm gì đó?” Vội vàng nhấn reply tôi nhắn lại: “ Dạ, sao cô biết là em hay vậy? em đang nằm không thôi! Cô có mệt không cô? Cô ơi, em nói cái này cô đừng giận em nha cô! Cô hứa thì em mới dám nói!”
Một lúc sau, tôi nhận được tin nhắn trả lời: “Biết chứ sao kg? Có mình em là có vinh dự được cô cho số thôi đó!hi!Cô hết mệt rồi! Chuyện gì mà ấp úng thế? Em làm gì có lỗi với cô phải không?”
“ Đâu có đâu cô, cô nghĩ oan cho em không à! Cô hứa đi thì em mới nói!”
“ Uhm, cô hứa! Chuyện gì nói cô nghe nào!”
“ Mà quả thực em thấy hình như em cũng có lỗi với cô thật cô ạ! Cô ơi, em nhớ cô quá à!” – Quả này gởi xong tin tôi mới thấy mình liều. Nhưng thôi, đây mới là quả quyết định. “ting!ting!”:
“ Cái thằng quỷ này! Đừng nói mày cảm cô nha! Nhớ cô hả? Mai lên trường gặp sẽ hết nhớ thôi!” – Hú hồn, thế là kg bị chửi, liều lĩnh bấm tiếp:
“ Hix! Không hiểu sao em nhớ cô thật đó cô! Cô có giận em cũng chịu. Tối qua em cứ nhớ về cô mà không ngủ được nè! Mà cô ơi, cô có nhớ tối hôm qua cô nói gì với em kg?” – Tiếp tục nghe con chim, ấy nhầm con tim chơi điệu Disco trong ngực, hồi hộp quá!
“ Thằng quỷ, mày làm cô ngượng chín mặt rồi nè! Tối hôm qua cô cũng kg nhớ rõ lắm. Hình như cô xưng tên với em thì phải? Thế có thích cô xưng tên không?”
“ Trời được vậy thì còn gì bằng nữa! Có nằm mơ em cũng không thấy nữa. Em chỉ sợ cô không đồng ý thôi vì như vậy kỳ quá!”
“ Vậy thì từ nay ở ngoài thì Huyền với Thanh sẽ xưng tên với nhau nhá! Còn trong trường thì cô trò đó, nghe không?”
“ Dạ! Em cảm ơn cô nhiều! ý nhầm, Thanh cảm ơn Huyền nhiều! Hihi!Quyết định vậy nha!”
Thấy đang trên đà thành công ngoài sức tưởng tượng, tôi mừng muốn phát điên, nhắn qua nhắn lại từ 2h chiều đến gần 7h tối, tôi tắm xong ngó đồng hồ, đánh liều nhắn 1 tin:
“ Huyền ơi, cũng còn sớm, đi café với Thanh nha!”. Hồi hộp, hồi hộp…hồi hộp…
“ Ok, đợi Huyền tắm xong tầm 30’ nữa ghé đón Huyền nha!”
Nhảy cẫng lên tính hét cho sướng thì nhớ lại quả shock của ông già tặng cho hồi trưa, em đành ngậm họng lại, chuẩn bị cho 1 buổi tối đầy niềm vui, không còn tụ tập nhậu nhẹt cùng bọn bạn đời, không còn lê la quán café ngồi 1 mình uống café ngắm cảnh, mà hôm nay sẽ là 1 đêm hoàn toàn mới: ĐI CHƠI CÙNG NGƯỜI ĐẸP!
30’ để chuẩn bị đối với 1 thằng con trai là quá thừa. Với tôi cũng vậy, mọi lần đi chơi cùng mấy thằng đệ chỉ cần vơ đại 1 cái áo + 1 cái quần tròng vô là tót ra khỏi nhà. Nhưng hôm nay loay hoay gần 15’ rồi mà vẫn chưa có bộ nào ưng ý! Muốn tức điên lên được. Hix. Chợt sực nhớ ra mấy bộ đồ mới sắm hồi trưa, tôi chạy vội xuống kiếm, tìm hoài chả thấy đâu, chuẩn bị nổi khùng lên.
– Mẹ ơi, mấy bộ đồ hồi trưa của con mẹ cất đâu rồi? – Tôi gào lên.
– Mày làm gì la như cái phát thanh huyện vậy con? Mẹ đi lên lai quần cho mày về vẫn đang treo ngoài xe kìa. Mày lại đi đâu đó?
– Con đi chơi với bạn tí!
– Chắc lại đi với gái hả? Học kg lo học lo gái gú đi rồi ổng biết ổng tuốt xác mày ra nha con!
Bỏ ngoài tai những lời của mẹ, tôi phóng vội ra chỗ cái xe lấy bọc đồ ngoài xe phóng lên phòng, lựa ra thấy cái áo sơ mi màu trắng khá đẹp, thế là tôi tròng vô người ngay, lấy thêm cái quần tây màu đen tròng vô, cắm thùng nghiêm chỉnh, tôi đứng trước gương soi qua soi lại thấy thiếu thiếu cái gì. Sực nhớ ra sáng mua bộ này còn có cái nơ đen đi kèm, lấy đeo vào ngay. Xong ngắm hoài vẫn thấy chưa ưng ý, nhìn kỹ mới phát hiện ra cái đầu phản chủ, chết cha trước h mình có chăm lo chải chút đâu Trời…
Chạy vô tủ lục tìm lọ gel bà chị tặng hồi sinh nhật, hên quá mình chưa cho nó vào sọt rác. Lần đâu tiên xài gel ngơ ngáo như ngáo ộp, kg biết xài thế nào. Đành làm mặt dày chạy qua hỏi bà chị. Mà gặp bà chị mình, chị em không thông cảm cho nhau thì thôi, còn cười chế nhạo mình rồi đòi kể lại cho mấy thằng đệ mình nếu như tụi nó đến nhà. Thôi kệ, bỏ đi, h lo đại sự cái đã, dù sao thì cái tổ quả giờ cũng đã mượt mà như bãi cỏ xanh rồi cũng đỡ.
Chạy về phòng, tôi nghe cái mùi quần áo mới nó kỳ kỳ thế nào. Lại lục tủ, tìm được chai Versace, tôi vội xức lên một ít (đâu khoảng gần nửa lọ thôi)cho nó át cái mùi quần áo mới đi. Ngắm kỹ lại lần cuối, thấy có vẻ good rồi, ok, bay vội xuống dưới nhà xỏ thêm đôi dày đen bóng loáng, tôi oai hùng dắt con Sirius của tôi ra. Vừa quay lại đóng cổng thì nghe chuông tin nhắn:
“ Sao đã gần 1 tiếng rồi không thấy qua đón Huyền? Bộ tính cho Huyền leo cây hả?” – Thôi chết cha, lo sửa soạn gần cả tiếng đồng hồ sao Trời, kiểu này mai qua Thái phẩu thuật thành nữ quá! Hix. Vừa nghĩ vậy tay em vừa liếng thoắng bấm bàn phím với tốc độ bấm ngang ngửa với tốc độ của vi xử lý Core i7 bây h, tôi trả lời:
“ Xe Thanh bị hỏng! Mới sửa xong, giờ chuẩn bị qua. Thông cảm Thành nha!”
Mặc dù nhà cô cách nhà tôi gần 3 cây số, nhưng chưa đầy 5’ sau tôi đã có mặt trước cổng nhà cô. Bước vào trong nhà, thấy 2 thần giữ cửa đang ngồi chình ình ở bàn xem TV, em liền ra vẻ ngoan hiền hết cỡ:
– Dạ con chào hai bác ạ! Dạ hai bác làm ơn cho con hỏi Huyền có nhà không ạ?
Vừa nói đến đây tôi như muốn ngừng thở bởi cái nhìn hình 2 viên đạn của ông thần, sau khi dòm tôi từ đầu đến chân, thấy tôi có vẻ thư sinh, ăn mặc lịch sự lại đeo cặp điop nữa nên chắc ổng đoán tôi là 1 con người đàng hoàng (Ổng đâu biết tôi đàng hoàng đến mức nguyên cả cái huyện hầu như ai cũng biết đến tôi đâu!), ổng mới thôi chĩa súng về tôi, gật đầu 1 cái rồi lại quay qua xem TV như không có gì xảy ra. Đến lúc này thì bà thần mới lên tiếng:
– Bạn của Huyền hả con? Ngồi chơi đi con. Để bác gọi con Huyền ra. Huyền ơi…Huyền à…
Hú hồn, vậy là qua được tập 1, nãy h muốn són cả đái ra quần. Hên là bà thần giữ cửa không nhìn tôi kiểu như ổng nữa, chứ bả mà nhìn tôi thêm tập 2 thì thề có chúa chỉ có nước đứng tim mà chết. Ráng điều hòa hơi thở để lấy lại bình tĩnh, tôi nghe tiếng “dạ!” rõ to của cô và tiếng bước chân từ dưới nhà đi lên…
Nếu trong cuộc sống này, có ai hỏi tôi đã bao giờ gặp một nàng tiên hay chưa, tôi sẵn sàng trả lời rằng: Có. Thật sự vào lúc đó tôi cũng không thể tin vào mắt mình, cái giây phút khi mà cô xuất hiện, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn nghĩ như là mơ. Trong căn nhà cấp 4 không có gì nổi bật, vậy mà khi cô xuất hiện trước mắt tôi, mọi vật đều như sáng bừng lên, nổi bật theo từng bước chân của cô. Đêm nay cô diện một cái đầm hai dây màu trắng sữa tuyệt đẹp, càng làm tôn lên làn da trắng ngần của cô. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mang lại sự quyến rũ cho đối phương, phải nói rằng đêm nay cô đúng là 1 thiên thần…
– Làm gì mà Thanh cứ nghệt cái mặt ra vậy? – Tôi giật nảy mình vì câu hỏi bất ngờ đó.
– À, uhm, Huyền đợi Thanh lâu không? – Tôi vội vàng đánh trống lảng.
– Nè, – cô đưa cái cổ trắng ngần ra và chỉ tay vào – Thanh thử lấy thước đo xem cái cổ của Huyền nó dài bằng cái cổ cò chưa nào?
Bật cười vì câu pha trò của cô, tôi buông lời xin lỗi cho qua chuyện, sau đó vội vàng quay qua xin phép hai vị thần hắc ám kia đi ra ngoài để tận hưởng bầu không khi trong lành không bị ngột ngạt nữa. Trước khi dắt xe ra đến cổng, tôi còn nghe loáng thoáng mama của cô nói với theo: “Con…cái…dính..con kìa!” Thôi mặc kệ, tranh thủ thôi, thời gian là vàng bạc mà. Cái gì dính mặc kệ.
Vừa yên vị trên con xe, tôi đang tính đề máy nổ thì cảm giác như có ai đó đang quay film mình. Cái cảm giác nhột nhột đó bắt tôi phải tia camera tìm kỹ coi thằng nào liều mạng dám dòm ngó gì mình. “ Mẹ! Chắc lại cái lũ trai làng ôn con thấy mình tới tán gán làng nó nên nó định….” Vừa nghĩ đến đây người tôi như đóng băng khi phát hiện ra những cái camera kia chính là ánh mắt đầy vẻ tức tối của mấy thằng mà tôi không dám, hay nói đúng ra là tôi không muốn đụng nếu như không muốn bị trù dập trên lớp: Mấy ông thầy trường tôi.
Một sai lầm chết người của tôi khi tôi không nhớ rằng đây là nơi ở tập trung của toàn bộ các giáo viên trường tôi, và nhà cô lại là cái nhà cuối cùng trong con hẻm này. Hồi nãy do vội quá nên tôi phóng ào qua có thấy ai với ai đâu, đã thế còn nẹt ga lấy le với mấy ổng nữa chứ. Hix, thôi lỡ rồi, dân chơi phố huyện mà, lo gì mấy cái lẻ tẻ này. Nghĩ là làm, tôi quay lại bảo cô:
– “ Huyền ôm Thanh chắc nha, Thanh chạy nhanh lắm đó”
– “ Hứ, chỉ được cái lợi dụng thấy ớn!”
Nói vậy nhưng tôi vẫn không biết tại sao cô lại vòng tay ôm tôi nữa. Như có thêm nguồn sinh lực, tự nhiên tôi cảm thấy mấy ông thầy 35 đang ngồi như chó tháng 7 kia chỉ như mấy con tep riu, đã thế chọc cho bõ ghét. Nghĩ là làm, tôi đề máy xe từ từ lượn qua chỗ mấy ông thầy với cái mặt vênh lên dương dương tự đắc….
Ra đến đường lớn, cô hỏi tôi:
– Thanh thấy mấy thầy không chào sao? Còn cố tình chọc tức mấy thầy nữa. Như vậy là không được đâu nha!
Do đang còn bận tận hưởng cảm giác êm ái của hai quả tuyết lê tựa vào lưng mình nên tôi chỉ ậm ờ cho qua chuyện, ai ngờ nàng làm 1 câu khiến tôi ngỡ ngàng:
– Mà thôi bỏ đi, hồi nãy thấy Thanh chọc mấy ổng nhìn mặt mấy ổng tức điên lên ngộ lắm! Hihihi. Thấy Thanh chọc mấy ổng Huyền cũng thấy vui!hihihi…
Cho xe chạy chậm chậm dọc theo các con phố, tôi khoan khoái tận hưởng cái cảm giác êm ái ấy, thêm mùi hương dìu dịu từ cô tỏa ra làm tôi càm thấy như ngây ngất. Trên suốt con đường đến quán café, cô tíu tít kể tôi nghe đủ chuyện, thỉnh thoảng như muốn tôi nghe rõ hơn, cô lại ghé sát mặt tựa vào vai tôi nói, để tôi đắm chìm trong những cảm xúc của con tim…
Vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Quán café H.T vào thời đó là đẹp nhất và vip nhất tại cái huyện nhỏ bé này. Dựng xe xong, tôi te te dẫn cô lên gác ngồi cho thoáng mà không biết rằng cô đang đứng đàng sau cười khúc khích. Lên tới nơi, chọn ngay cái bàn mình vẫn hay ngồi, tôi nhẹ nhàng kéo ghế ra mời cô ngồi. Còn mình thì chọn 1 cái ghế đối diện và ngồi xuống. Khi cả hai đã yên vị rồi, cô mới hỏi tôi:
– Thanh mới sắm đồ mới để đi chơi à? – Cô nhoẻn miệng cười.
“ Chết cha tôi rồi, chả lẽ cả nửa lọ Versace mà không át được mùi đồ mới sao Trời. Mới ngày đầu tiên mà hố hàng thế này chắc out quá má ơi! Hix”, tôi nghĩ thầm nhưng vẫn hỏi lại:
– Sao mà Huyền biết?
– Thì cái mác quần vẫn treo lủng lảng sau mông Thanh kìa, đã tháo đi đâu…
Tôi không biết cái cảm giác của mấy đấu sĩ quyền anh khi bị knockout sẽ như thế nào, nhưng lúc này tôi càm thấy choáng váng mặt mày, đầu óc tối sầm lại. Chưa hôm nào mà quê như hôm này, mặc quần mà không thèm tháo cái mác dục đi, hèn chi hồi nãy nghe mama cô kêu với theo không thèm nghe! Mẹ ơi, mẹ hại đời giai con rồi! Ai đời đem quần đi lên lai mà không tháo mác cho người ta Trời.
Sau vài phút knockout vì quả đấm của MaitaiHuyen, tôi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh và cất lên nổi 1 tiếng nói nào. Đang trong trạng thái đờ đẫn như nghiện café thiếu thuốc lá vì chưa tìm được cách nào thoát ra khỏi tình huống khó xử này, tôi chợt mừng vì thấy nhỏ phục vụ đang đi lên cầu thang, hên quá có người cứu mình rồi. Nhưng niềm vui của tôi chưa kịp bừng sáng thì đã bị con nhỏ mà tôi xem là ân nhân đó cho nguyên tảng băng Nam Cực vào đầu:
– Trời ơi! – Nó hét lên khi thấy bộ dạng tôi – Anh bị trúng gió hả? Sao cái mặt xanh lét vậy nè. Chị có dầu không thoa cho ảnh đi. Để em gọi cấp cứu.
Đang trong trạng thái shock vì bị knockout, nghe con nhỏ la làng như vậy tôi lại càng méo mặt, miệng ú ớ không nói nổi lên lời. Điệu bộ tôi lúc đó càng giống mấy thằng ẻo lả trúng gió hơn nữa làm con nhỏ nó càng tin là tôi trúng gió thật. Chắc con nhỏ này nó bị khùng, tướng tôi cao 1m66, nặng 58 cân thì sao trúng gió được chời! Sau khoảng 30 giây sững sờ, tôi nghe giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
– Không sao đâu em, bạn chị ảnh hơi xúc động chút thôi. Em cho chị 1 ly cam vắt nha. Còn Thanh uống gì kìa?
– Không cần hỏi ảnh đâu chị, em biết ảnh muốn uống gì mà! – Con nhỏ mau mắn trả lời xong chạy xuống dưới.
– Khiếp làm gì mà cứ nghệt mặt ra như ngỗng sắp ị thế kia. Người gì đâu, nổi tiếng toàn huyện mà da mặt mỏng thế? Hihihi.Ngồi im để Huyền tháo cái mác ra dùm Thanh nha!
Tôi không biết cái cảm giác của mấy ông chứng khoán shock khi bị phá sản như thế nào, nhưng tôi thấy sau bữa đó thiếu điều muốn đi viện Tim để chữa bệnh. Chưa kịp hết shock tập 1, tôi bị bồi thêm tập 2, thiếu điều muốn lên máu não. Vẫn lúng túng chưa cất lên lời, tôi đã thấy 1 bàn tay êm ái, mềm mại nắm lấy tay tôi kéo tôi đứng dậy và nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng tôi tháo cái mác quần bỏ đi. Vẫn còn đang lúng túng nhưng tôi vẫn kịp tỉnh ra biết rằng cô đang nắm tay mình, vội vàng đưa bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay cô, tôi nhìn cô bằng 1 anh mắt cực trìu mến. Sau khoảng vài giây sững sờ cô rụt tay lại ngại ngùng ngồi xuống…

Thoát ra khỏi trạng thái shock liên hoàn đó, tôi dần chiếm lại phong độ của mình. Tự tin ưỡn ngực ngồi xuống, tôi nghe “bực” 1 phát. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi đã bắt đầu nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc vang lên và gió lùa mát mát nơi ***g ngực. Nhìn xuống dưới tôi thấy 2 chiếc cúc áo đang nằm gọn dưới quần tôi. Tới đây thì tôi đã hiểu nguyên nhân của tiếng bực hồi nãy. Nguyên nhân là do cái áo tôi đang mặc hơi chật (Tính em thích mặc vậy) lại gặp kiểu áo ôm body nữa nên khi tôi cố tình ưỡng ngực ngồi xuống thì nó đã bực 2 cái cúc ra. Thầm chửi cái cty may chết tiệt nào đó may áo ẩu tả tôi vừa lột quách cái nơ ra dục qua 1 bên. Thật giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu chuyện Tái ông mất ngựa:“ Trong cái may sẽ có cái rủi!” Mà sớm không rùi, muộn không rủi, rủi ngay cái thời khắc quan trọng. Nếu lúc đó đang ngồi bên dưới chứ không phải trên gác tôi đã đào lỗ tìm ông địa hỏi thăm sức khỏe cho nó lành.
Đang bực mình vì những chuyện xui rủi đang xảy ra, tôi nghe 1 giọng ngọt như đường phèn cất lên:
– Thôi đừng ngại nữa Thanh, mai đưa áo lên Huyền đơm cúc lại cho nha.
Nghe thấy câu nói ấy tôi như mảnh đất khô cằn được cơn mưa xuân tới gieo mầm sống, như bừng tỉnh khỏi cơn mê , tôi bắt đầu hót như khứu:
– Thôi, khỏi Huyền ơi, mai Thanh đi kiếm áo khác.
– Trời, phung phí quá, mai đem lên Huyền đơm lại cho chút xíu à. Thanh mà không đem là Huyền nghỉ chơi đó nha. Áo mới mua mà bỏ sao được?

Đành lòng phải nhường nhịn người đẹp cho yên chuyện, đang vẩn vơ suy nghĩ xem kiếm mấy câu có cánh để nói với người đẹp chữa thẹn thì nghe cái giọng ngọt xớt nhưng lần này không phải như đường phèn mà như dấm hóa học vang lên:
– Dạ,cam vắt của chị đây ạ. Còn café đặc biệt của anh đây ạ. Chúc anh chị vui và hạnh phúc!
Nói xong con nhỏ đi thẳng xuống dưới, thề nếu nó còn đứng lại chừng 5 giay nữa là cái mặt nó như cái ly luôn quá. Con nhỏ gì đâu vô duyên thấy sợ, người ta đi uống café vườn mà nó làm như café chuồng không bằng, chúc vui và hạnh phúc, tức muốn trào máu họng. Tối hôm nay bị cái gì ám vậy Trời, thấy toàn bị hố hàng không. Bực mình bưng ly café lên uống 1 ngụm cho dịu cơn tức nhưng ngụm café chưa kịp trôi qua cổ họng đã thấy máu họng muốn trào ra. Không biết nên gọi nó là café hay là nước đường nữa, mẹ nó, tức muốn xịt khói nhưng vẫn ráng nuốt cho vào họng. Xem như là ngày hôm nay xui xẻo vậy…

Cáu kỉnh đặt ly café xuống bàn, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài. Thật sự bao sự chuẩn bị đã tan theo mây gió vì mấy cú shock vừa rồi, h ngồi rặn nát óc chắc tôi cũng không nghĩ được câu nào để nói. Có lẽ cũng hiểu tâm trạng của tôi lúc đó nên cô cũng ngồi im rồi lơ đãng nhìn ra ngoài giống tôi. Bất chợt cô lên tiếng phá vỡ đi cái bầu không khí im lặng:
– Thanh nè, nghe nói Thanh hát được lắm đúng không? Nghe mấy anh làm bên Đoàn nói Thanh năm ngoái đoạt giải VNQC mà đúng không?
– Uhm, Thanh hát cũng tàm tạm thôi ấy mà. Năm ngoái chắc do giám khảo uống nhầm thuốc mới chấm cho Thanh đoạt giải đó mà.hì hì.
– Vậy giờ Huyền muốn Thanh hát tặng riêng Huyền 1 bài được không?
– Hì, bây giờ á? Như thế này sao hát? Giờ mà Thanh hát thì tội cho chủ quán lắm?
– Sao vậy?
– Thì nếu h mà Thanh hát thì lát chủ quán tốn tiền thuê xe tải chở dép ra vựa ve chai chứ sao?
– Thanh khéo đùa quá, hihi – Cô cười thật tươi, mà những lúc trông cô cười lòng tôi lại ấm áp lạ thường. Hay là như thế này đi, còn mấy ngày nữa khai giảng rồi, Thanh lên hát tặng Huyền nha.
– Uhm, để hôm đó Thanh xem tình hình sao đã. Mà hình như Huyền biết khá nhiều về Thanh?
– Thanh thì ở đây ai chả biết tiếng. Học giỏi nhưng lười học, lại con nhà có thế, mà quậy thì cũng không ai bằng. Hỏi thằng con nít 3 tuổi còn biết nói gì Huyền.
Nghe nàng làm cho 1 tràng, tôi hết hồn. Chết cha, nếu như cô biết mình quậy như vậy chắc là mất điểm quá. Hix, hôm nay sao xui vậy nè Trời. Kiếm chuyện nói bâng quơ để đánh lạc hướng:
– Huyền nhìn kìa, con mèo nó gí con chó! – Cả hai cùng bật lên cười, một nụ cười thật tươi xóa tan đi những lúng túng lúc ban đầu….

Suốt quãng thời gian sau đó, không khí đã rộn ràng hơn và vui tươi hơn, không còn sự ngượng ngùng nữa. Hai cô trò ngồi tám với nhau như đôi bạn thân thiết từ bao giờ, rồi trời cũng dần về khuya, tôi đưa cô về nhà. Trên đường về mặc gió thổi từng cơn lạnh buốt nhưng trái tim tôi vẫn ấm áp lạ thường. Một cảm giác rất lạ mà chỉ những bạn nào bắt đầu yêu mới cảm nhận được…

Về đến nhà cô, trước khi cô mở cổng bước vào, tôi đánh liều nắm tay cô kéo quay lại, định trao cho cô 1 nụ hôn nhưng khi bắt gặp khuôn mặt thiên thần ấy, tôi lại thôi mà chỉ lí nhí thốt lên câu: “Huyền ngủ ngon nha! Thanh về!”
Quay xe chạy đi, tôi nghe cô nói với theo: “ Về đến nhà nhắn tin Huyền biết nha!”….. mà lòng bao nuối tiếc xen lẫn hạnh phúc.
Ra đến đường lộ, nhìn đồng hồ mới hơn mười h rưỡi, móc điện thoại ra điện cho thằng đệ.
– Alo, éo mẹ thằng nào nháy máy tao đấy?
– Thằng anh mày nháy nè,được không?Làm éo gì ngủ sớm thế?
– Ủa, anh hả? em xin lỗi nha không biết anh gọi. Mới mua điện thoại hay sao vậy anh?
– Uhm, mẹ nó, kêu thêm mấy thằng nữa đi nhậu tao rửa cái điện thoại với lát đi Massage tao xả xui cái coi, má tối nay đen như con chó con.
– Dạ ok anh! Anh đang ở đâu?
– Ngả ba xz, ra liền nha…
Cái triết lý “trong cái rủi có cái may” của tôi có lẽ không chính xác cho lắm. Sau một chầu nhầu khật khưỡng, tôi cùng mấy thằng đệ đi Massage. Bãi đáp là 1 tiệm Massage khá nổi tiếng của huyện tôi. Phòng ốc sạch sẽ, khang trang, gái đẹp đủ tiêu chuẩn cỡ 3 sao trở lên. Vậy mà hôm đó có lẽ ông thần may mắn chán tôi nhường chỗ cho quỷ ám tôi hay sao ấy. Sau khi chọn 1 phòng vip, tôi đẩy cửa bước vào ngồi chờ. Chừng 2’ sau có 1 em từ từ đẩy cửa bước vào, em e lệ cúi đầu từ từ đi về phía tôi. Đánh giá ban đầu trong cái ánh sáng mờ ảo của phòng massage, nhìn em ấy thấy cũng ngon. 3 vòng đầy đủ, nhất là bộ ngực nhìn rất là ngon. Nhưng mà tôi không mừng được lâu, đang thầm cảm ơn thằng quản lý thì em ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi thì cha mẹ quỷ thần ơi, thiếu điều tôi muốn ra tìm cha quản lý để xáng cho nó mấy bạt tai để nó tỉnh ngủ quá. Nghĩ sao mình đã boa cho nó 50k kêu nó lục cho mình em ngon mà nó lựa cho mình con này Trời.
– Bộ cá sấu dưới Suối Tiên hôm nay sổng chuồng lên tới tận đây hả em? – Tôi hằn học hỏi con nhỏ.
-Ủa, sao vậy anh? – Con nhỏ cuống quýt hỏi lại. Bộ có cá sấu trong tiệm em hả? Để em chạy đi gọi quản lý nha.
Mẹ nó, mình đang điên thằng quản lý, nó tính kêu thằng quản lý đến đây để mình sỉ vả hay sao vậy Trời.Không hiểu là con nhỏ ngu thật hay ngu giả nữa. Bực mình xen lẫn với cảm giác uể oải, tôi không nói gì đứng dậy dúi vào tay nhỏ 100k rồi lững thững ra lấy xe mặc cho con nhỏ đứng la oai oái đàng sau: “ Anh ơi, sao vậy? Vào đây em cho anh sướng mà…” Thầm tự an ủi mình: “ Xem như 1 ngày bị cô hồn ám…” tôi bỏ đi thẳng…
– Thanh à, Huyền yêu Thanh nhiều lắm, Thanh biết không? Ngay từ lần gặp đầu tiên Huyền đã có càm tình với Thanh rồi đó!
– Nhưng mà…..
– Không nhưng gì hết, với Huyền không quan trọng việc tuồi tác, chỉ quan trọng là có Thanh bên cạnh thôi.
Môi nở một nụ cười thật hạnh phúc, cô hé bờ môi ra, đôi mắt khép lại như nửa chờ đợi, nửa mời mọc 1 nụ hôn nồng cháy. Tôi từ từ cúi xuống, mắt nhắm nghiền chuẩn bị cho 1 nụ hôn đầu vụng về….
“Chát”, “ giờ này là giờ nào rồi mà mày còn không chịu dậy chuẩn bị đi học hả?” Một tiếng hét chói tai vang lên kèm theo là cảm giác đau rát từ bờ mông truyền tín hiệu lên não, trong vòng 1s tôi đã đủ tỉnh táo để phân tích cảm giác đau đó từ cái cán chỗi mà ba tôi đang cầm trên tay. Ngước lên thấy khuôn mặt hầm hầm của ổng, tôi không dám hé răng nói nửa lời. Lồm cồm bò dậy và lủi thằng vào nhà tắm đánh răng, tôi vẫn nghe ổng quát ở đàng sau: “ Lần sau mà còn đi chơi về muộn thì tao đập bể bi nghe mày…”

Ngó đồng hồ mới hơn 6h15, tôi lầm bầm trách ông già chưa gì đã sồn sồn làm thấy ghê, vừa tròng bộ đồng phục mới may vào, chải chút 1 xíu cho ra vẻ Cháu ngoan Bác Hồ. Xong xuôi vơ đại mấy cuốn tập nhét vào cái giỏ laptop, không quên vớ luôn cái áo sơ mi tối qua nhét vô.Tôi xuống nhà và lặng lẽ dắt xe ra chuồn lẹ để trốn bữa ăn sáng (Đến h vẫn vậy, tôi chúa ghét ăn sáng, riết thành quen, sáng nào nổi hứng ăn sáng là đau bao tử gần chết), nhưng âm mưu bất thành khi mà tôi lạnh sống lưng khi nghe cái giọng chua lét vang lên:
– Thằng kia mày không ăn sáng hả? Tao méc ba bây giờ mày tin không?
Quay lại tặng cho bà chị 1 cái nhìn hậm hực, tôi mặc kể bả méc gì thì méc, bay lên xe phóng thẳng đến trường…

Vào đến nhà để xe để cất xe xong, đang tính chạy lên lớp cất cái giỏ rồi xuống VP Đoàn ngồi chơ người trong mộng đến thì tôi giật nảy mình bởi 1 bàn tay vừa vỗ lên vai tôi nhẹ ngàng ngang trái tạ 50kg.
– Thằng ôn con, đợi chút đã! – Một giọng nói ồm ồm cất lên.
Tôi quay lại tính cho 1 quả đấm vào mặt cái thằng sấc sược, hỗn láo đó, nhưng ý định của tôi nhanh chóng tan biến mất vì cái cảm giác lạnh dọc sống lưng chạy thẳng lên não. Cha mẹ, quỷ thần ơi, cái thằng đứng trước tôi không biết là nó ăn cái giống gì mà tướng nó cao, to đến vậy nè Trời. Nếu đem so với Từ Hải trong truyện Kiều, chắc nó với ổng 1 chín 1 mười quá. Thoáng chút lúng túng, nhưng tôi vẫn cố lấy giọng nghiêm:
– Chuyện gì?
Vừa nói cái mặt tôi vừa nghênh nghênh lên nhằm chọc tức nó, tính kiếm chuyện cho nó đánh tôi rồi lát chào cờ tiện cho nó lên cột cờ luôn cho bõ ghét cái thằng ỷ to bắt nạt mấy thằng nhỏ hơn mình chút xíu như tôi. Nhưng tôi sai lầm, nó không đụng chạm gì đến tôi mà chỉ gằn từng chữ qua kẽ răng:
– Núi có sơn thần, sông thì có Hà Bá, còn cái trường này thì có tao nha mày! Cái dạng bá nghênh của mày coi chừng tao đó, thằng chó!
Thế có chúa chứng dám, lúc đó nếu mà nó lùn đi cỡ 15 phân thì tôi đã cho nó 1 cái bạt tai là cặc dái xái qua 1 bên quá. Tiếc là nó cao quá, tôi không xáng nổi. Đành nhịn nhục tôi nhổ bải nước bọt rồi bỏ đi, và sau tôi là 2 con dao sắc lẹm đang nhìn theo hằn học…

Buông cái giỏ xuống bàn, tôi ngồi xuống thở dài. Mẹ nó, ngoài đời chưa ngán thằng nào, vậy mà mới chân ướt chân ráo vào đây đã gặp mấy thằng khốn nạn giang hồ trường nó hăm he. Bực không để đâu cho hết, đang ngó quanh quất tìm cái gì hả giận thì thấy thằng nhỏ rung lên bần bật. Chết cha! Không lẽ thằng nhò nó biết sợ mà run sao Trời. Chuyện này lạ à nha! Đưa tay sờ xuống dưới tính an ủi thằng nhỏ thì cầm ngay phải cái điện thoại đang nằm trên đáy quần. Thì ra là mày rung chứ không phải thằng nhỏ tao run. Đồ quỷ sứ, làm hết hồn à. “Mắng yêu” cái điện thoại xong, tôi bấm lên thấy 1 tin nhắn mới: “ Thanh đến trường chưa? Xuống VP Đoàn Huyền nhờ xíu việc.
Trước khi vào phần tiếp theo của câu chuyện, Thanh xin nói cùng các bạn vài điều. Do mấy ngày nay Phi gặp phải vài chuyện không vui làm ảnh hưởng đến cả tinh thần và đầu óc, vì thế nên lời văn đôi lúc sẽ không được hay. Nếu các bạn đọc có thấy như vậy thì xin phép cho Thanh được gởi lời xin lỗi! Chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi!

Nhét cái điện thoại vào túi, tôi ba chân bốn cẳng chạy xuống VP. Đoàn, gần đến nơi tôi đứng lại khoảng 5s để điều hòa nhịp thở. Nhìn qua ô cửa kiếng, tôi thấy 1 bóng người đang loay hoay dọn dẹp hay tìm kiếm cái gì đó. Giờ này còn sớm, chắc chắn chỉ là cô giáo yêu của tôi thôi. Một âm mưa đen tối dựng lên rất nhanh: cô đang tìm kiếm cái gì không để ý, mình vào phòng tư đàng sau hù 1 cái, rất có thể cô sẽ nhảy dựng lên vì giật mình và quay lại ôm mình ấy chứ.

Nghĩ là làm, tôi nhẹ nhàng tiến sát cửa VP, chợt thấy cô tôi hơi chột dạ. “ Sao hôm nay cô mặc đồ tây mà không mặc áo dài ta? Nhất là hôm nay lại là thứ 2 nữa!” Nghĩ là vậy, nhưng mặc kệ, cô mặc gì kệ cô hù phát đã. Nhắm mắt lại, 1, 2, 3… tôi từ từ đưa bàn tay tôi ra đập nhẹ vào bờ vai của cô. “ Hù!” “Á..á..á.á.á.á.á.á”, tiếp theo chuỗi “á” điếc tai đó, bỗng nhiên tôi thấy Trời đất như tối sầm lại, nhìn lại thì ra là 1 cái ki rác bay vào mặt tôi sau đó là cái giọng mang hơi chất dấm hóa học vang lên:
– Con làm cái gì vậy hả? Có biết ở cái tuổi của cô rất dễ lên tăng xông không hả?
Đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, tôi chưa kịp tỉnh ra thì nghe cái giọng hóa học đó lại vang lên:
– Con giỡn ác lắm nha, con tên gì, học lớp nào để cô báo với GVCN con, chứ con như vậy là không được. Nghịch ngầm không à, lớn rồi!
“Chết mẹ con rồi! Hix, chỉ tại cái tội lanh cha lanh chanh không thèm dòm kỹ, đụng ngay mụ lao công nổi tiếng chua chát nhất cái trường này! Đời con tàn rồi má ơi. Củng hên là bà không nghĩ mình có ý nghĩ xấu tính sàm sỡ bả chứ không thì chắc bỏ trường mà đi tu quá.Hix!”
– Dạ….dạ….con…con…xin lỗi cô – Tôi ấp úng giải thích – Chỉ tại….chỉ tại…
– Chỉ tại làm sao hả? Đừng nói con nói cô giống người yêu con nên con hù nha! Con có tin cô méc thầy hiệu trưởng không hả, ở đó mà đổ lỗi.
Tôi phải công nhận một điều mụ này chua chát hơn tất cả những thứ gì chua chát nhất trên đời, mụ làm như là tôi thèm vào chọc mụ ấy, có rảnh đi chọc mấy con cave có khi còn sướng hơn. Mẹ kiếp, không dưng bị quả “hố hàng” này giờ không biết giải thích làm sao đây.
– Có chuyện gì vậy cô? – Vẫn còn đang lúng túng thì tôi nghe giọng oanh vàng cất lên bên tai.
– Cái thằng này nè, cô đang dọn dẹp nó lại hù cô 1 cái làm cô muốn rớt tim ra ngoài luôn đó. Không biết nó có ý đồ gì với cô không nữa!
– Có chuyện gì vậy Thanh? Sao em lại nghịch ngầm như vậy?
Méo mặt vì bị mụ già kia đổ oan, gặp thêm trong tình cảnh này tôi cũng không thể nào giải thích và lý giải cho cái âm mưu đen tối của mình được, vì nếu nói ra thì tôi cũng bị há miệng mắc quai. Nghĩ chắc có lẽ ông Trời muốn thử thách tôi hay sao ấy, mới sáng sớm thì bị ăn cán chổi của ông già, đến h tưởng chừng được người đẹp ôm thì ăn nguyên cái ki hốt rác vô mặt, đã thế còn kẹt trong thế bí không thể giải thích được. Chẳng biết phải giải thích làm sao, tôi cứ đứng nhăn nhó hết nhìn người này thì lại quay lại nhìn người kia, ánh mắt như van lơn, cầu cứu. Chắc có lẽ nhìn tôi lúc đó giống kiểu con bà ngày xưa bị thầy phạt oan lắm nên bà thương tình xách đồ bỏ đi sau khi buông ra một câu lạnh tóc gáy:
– Lần này bỏ qua, lần sau thì đừng có trách đó!

Thật sự nếu lúc đó có cái lỗ chắc tôi chui xuống mà ở luôn quá còn không có cái xẻng thì tôi cũng đi đào lỗ chơi với mấy con giun cho rồi. Ai đời cứ trước mặt người đẹp thì để mất số không vậy Trời. Thầm trách cho số phận mình, tôi quay qua cô giáo:
– Thật sự ….thì ..hồi nãy Thanh không có….không có ý…gì hết cả?..Giờ Thanh cũng chả biết giải thích sao cho Huyền hiểu nữa…
Vừa nói tôi vừa đóng nguyên 1 bộ mặt giả bộ nai tơ, xen lẫn với oan ức, tay thì vò đầu bức tóc. Nhìn cái bản mặt cáo già lai nai tơ của tôi lúc đó chắc hài lắm nên cô bật cười thật sảng khoái. Cũng chính nhờ nụ cười đó, tôi mới bớt run và cũng phì cười vì cái tình huống chết dở hồi này của mình.
– Thôi cười đã chưa? Chuyện gì kể cho cô nghe cái coi! Mà em quên giao kèo rồi hả? Trên trường là phải cô – trò nghe chưa?
– Ấy chết! Em quên. Tại hồi nãy em “hố hàng” nên run quá! Hồi nãy em cứ tưởng bả là cô chứ! Hix.
– Vậy hả? Hihihi. Chắc tính âm mưu chọc phá gì cô đúng không?
Chết mẹ, cái này còn “hố” hơn nè nha. Mà sao cô đôi lúc ngây thơ mà nhiều khi lại giống hồ ly dữ vậy không biết? Có lẽ nắm được cái chóp đuôi của tôi nên ánh mắt cô nhìn tôi nửa như diễu cợt, nửa như ngay thơ, nửa như muốn nói rằng: “ Thằng quỷ sứ, mày tính lợi dụng lúc vắng người sàm sỡ cô phải không? Cho chết nhé!” Tiếp tục diễn lại bộ mặt hài lúc nãy nhằm mong cô thương tình bỏ qua cho, nhưng lần này thì chắc có lẽ là thất bại chắc rồi. Cô vẫn cứ đứng nhìn tôi chằm chằm đợi câu trả lời của tôi, không còn cách nào khác, tôi đành lấy hết sức bình sinh nói thật:
– Tại hồi nãy em cứ tưởng bả là cô, nên em chạy vô hù thôi chứ em có ý gì đâu! – Tôi nói mà như gào lên tức tưởi.
– Trời, em nghĩ sao mà nhìn bả ra thành cô vậy hả? Bộ cô xấu giống bả lắm sao?
– Hix, cô hiểu nhầm ý em rồi. Tại giờ này còn sớm em cứ nghĩ là chỉ mới có mình cô đến thôi. Em đâu có ngờ…. – Vừa nói cái đầu tôi vừa làm việc hết công suất để nghĩ cách lái câu chuyện sang chỗ khác, chợt nhớ đến cái tin nhắn, tôi mừng như điên – Ủa mà hồi nãy cô kêu em xuống có việc gì cô?
– Uhm, oan ức cho em yêu của cô quá! Hihiihi. Cũng không có gì quan trọng lắm. Chẳng qua là hôm nay thầy T. bí thư nghỉ có việc, mà mới đầu năm nên chưa phân công lớp trực cờ đỏ, nên cô tính hỏi em yêu của cô có biết nghi thức chào cờ không lát làm dùm cô?
Trời đất quỷ thần ơi, cô vừa mới nói gì vậy nè Trời? Tôi nghe cô gọi tôi bằng hai từ “em yêu” như là 1 quả bom hạnh phúc vừa nổ ngang tai vậy. Hai cái từ “ em yêu” này xem vậy có ý nghĩa lắm à nha! Bình thường tôi chúa ghét làm ba cái lễ nghi như vậy, nhưng hôm nay nghe cô nói như vậy, tôi chả cần biết là mình ghét nó đến đâu, cứ gật đầu lia lịa:
– Được, được em làm được mà. Cô cứ để em. Có việc gì khó cô cứ để em làm giúp cho. Đừng lo, em sẵn sàng vì cô phục vụ mà.
– Vậy hả? Vậy tốt quá! À mà Thanh nè, cô có mấy cái giáo án chưa đánh máy xong, mà ra tiệm đánh máy thấy phiền quá, hay là Thanh đem về làm dùm cô nha! Nghe nói Thanh cũng giỏi tin lắm phải không? Ráng làm đẹp đẹp dùm cô nha!
Không biết nếu các bạn rơi vào tình trạng của tôi lúc đó các bạn sẽ như thế nào? Còn tôi thiếu điều chỉ muốn đập đầu vào cái….ghế nhựa để chết quách cho xong. Nghĩ sao vậy nè Trời, tôi giỏi tin nhưng tôi chỉ thích ngồi đánh sập web người ta còn không thì ngồi lập trình chứ đâu phải tôi thích ngồi soạn Word đâu trời ( Thật sự tôi rất ghét ngồi lóc cóc gõ văn bản, mấy hôm nay ngồi buồn buồn ôn lại chuyện xưa mới chịu khó ngồi gõ phím phục vụ các bạn), mà lại là gõ mấy cuốn giáo án dày cả mấy trăm trang nữa mới chết tôi chứ. Hix, nhưng thôi đâm lao đành theo lao vậy. Tôi gật đầu mà cái mặt thì méo xẹo.
– Khiếp, giúp người ta có tí xíu mà nhìn cái mặt kìa, giống bị ép buộc quá đi mất!
– Hix, đâu có đâu cô, cô cứ nghĩ xấu em không à. Chẳng qua soạn giáo án thì hơi lâu thôi ấy mà. Giá có ai ngồi đọc cho em đánh máy thì nhanh biết mấy? – Tôi bắt đầu mồi chài.
– Thôi được rồi, vậy để Huyền qua ngồi đọc cho Thanh đánh nha! Người gì đâu giống quỷ quá đi. Hihihi
Thiếu điều muốn nhảy lên hét cho thỏa cơn sung sướng, nhưng tôi sợ cô lại bào tôi là trong sở thú thiếu khỉ nên tôi lại thôi, ngồi nhăn răng cười hì hì ngắm cô đang sửa soạn đống giấy tờ

Nãy giờ bị mấy quả hố hàng làm cho tối mắt nên tôi cũng chưa có dịp ngắm kỹ cô. Đến giờ sau khi đã định thần lại, hai cái camera của tôi lại bắt đầu hoạt động hết công suất. Hôm nay cô rất đẹp trong bộ trang phục truyền thống của Việt Nam mình. Mái tóc dài được kẹp gọn gàng đang xõa trên bờ vai tròn trịa của cô. Khuôn mặt trang điểm thật nhẹ nhàng làm tôn lên nét thanh tú trên khuôn mặt, đôi môi được tô nhẹ bởi 1 làn son hồng lúc nào cũng chúm chím như đang mời chào 1 nụ hôn thật nồng cháy. Thân hình như càng nổi bật hơn trong chiếc áo dài màu hồng nhẹ với tay áo và bờ vai được làm bằng vải voan mòng, ẩn hiện chiếc áo lót màu trắng bên trong, bờ eo thì thật nhỏ nhắn, và đặc biệt là vòng 3 chết người đang ẩn hiện sau tà áo dài. “Một thân hình hoàn hảo…” Đang mải mê suy nghĩ thì tôi chợt nghe: “Tùng!Tùng!Tùng!” Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp vang lên, học sinh lục tục kéo nhau ra sân trường chuẩn bị làm lễ chào cờ…
Bực mình vì bị thằng cha bảo vệ phá ngang xương những ý nghĩ đầy chất thơ vị của tôi, nếu mà không bị phá giữa chừng như vậy thì có lẽ tôi đã rặn ra nguyên 1 bài thơ để tả vẻ đẹp của cô luôn rồi. Nhưng đó là ý nghĩ trong lòng tôi nào dám nói ra, đành phải tiếc nuối đứng dậy theo cô đi ra sân trường.
Không biết mấy thằng con trai trong trường tôi có phải là dê trong chuồng bị bỏ đói cả tháng không thấy gái hay không mà khi cô giáo yêu dấu của tôi vừa bước ra, bọn chúng đồng thanh ồ lên như có ai tập trước cho bọn chúng vậy. Nhìn cái mặt tụi nó thêm cả mấy ông giáo đáng kính (Ngoại trừ vài cụ giáo chắc do tuổi cao sức yếu nên cái chân 3 không thê hoạt động) thằng nào cũng như kiểu mấy con chó đang đứng bằng 2 chân le lưỡi ra nhìn cục xương lơ lửng trên mỏ.
Sau vài phút sững sờ vì sự xuất hiện của cô giáo mới, tôi bắt đầu nghe loáng thoàng: “Cô đẹp quá bọn mày ơi!”, “ Trời ơi, chắc con chết mất má ơi. Cảm ơn Trời đã cho con vào đây học!” “ Cô ơi cô xinh quá!” vân vân và vân vân… Nhưng có lẽ làm tôi cú nhất là cái giọng ồm ồm quen quen đang la hét từ phía xa: “ Thằng nhóc con tránh xa cổ ra!”. Quay qua liếc cô, tôi thấy cô chỉ khẽ mỉm 1 nụ cười rồi đi thằng về ghế ngồi sau khi nhìn tôi với 1 ngụ ý: “Kệ mẹ lũ chó tháng 7 đó đi Thanh!”
Uhm, thì kệ, 1 con chó đói thấy 1 con chó khác có xương nằm gặm thì nó phải ganh thôi. Thầm nghĩ trong đầu như vậy, tôi thấy an ủi phần nào. Lấy 1 bộ dáng đường hoàng oai vệ, tôi tiến lên bục để micro trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của khoảng gần 1000 thằng học sinh và mấy ông thầy giáo….
Kết thúc buổi chào cờ đầy sự hằn học đó, tôi lượn qua cười với cô 1 cái rồi đi lên lớp. Vừa vô đến chỗ ngồi chưa kịp nóng đít, tôi đã nghe cái giọng chanh chua của con nhỏ lớp trưởng êm ái tựa biển động vang lên bên tai:
– Thằng quỷ, hôm bữa đi chơi về không có quà à?
– Hả, cái gì? – Tôi bực mình quay lại gắt lên.
– Tôi hỏi là hôm bữa đi chơi về không có quà cho tụi tôi hả? – Con nhỏ làm mặt thớt hỏi lại mặc cho tôi đang nhìn nó với ánh mắt nảy lửa.
– À, hôm bữa vô rừng, thấy cái cây cảnh đẹp lắm tính mua về tặng bà, nhưng sực nhớ ra heo nó chỉ chơi rau lang, rau muống với chuối chứ không chơi cây cảnh nên tôi thôi. ( Báo cáo các đồng chí là bạn lớp trưởng ngoan nhưng không hiền của tôi có thân hình hơi bị ốm nên được đặt cho biệt danh là Hoa heo)
Mà không biết có phải con nhỏ nó có phải là dòng họ nhà heo không nữa hay là heo lai tắc kè bông thì tôi không biết. Chỉ thấy mặt con nhỏ từ màu vàng chuyển dần sang đỏ, đỏ chuyển dần sang tái, tái chuyển dần sang xanh. Chết mẹ đừng nói nó bị Heo tai xanh í nhầm heo mặt xanh chứ trời. Tôi thấy con nhỏ mắt bắt đầu đo đỏ nên cũng thôi không chọc nữa, mặc kệ nó lầm lũi trở về chỗ ngồi giữa những tiếng cười hô hố của lũ con trai lớp tôi. “ Cho chết, cái tội dám chọc đến bố!”, tôi nhủ thầm…
Trống báo hiệu tiết 1 vang lên, tôi ra hiệu cho cả lớp im lặng. Mà cái tụi quỷ khốn nạn, không bao giờ tụi nó chịu nghe lời tôi, nhưng sau khi nghe tôi hét lên:
– Cái lũ trời đánh bọn mày, tiết này là tiết của cô chủ nhiệm tụi mày có im được không?
Như là 1 câu thần chú, sau khi tôi đọc nguyên 1 tràng thì đồng loạt 28 cái mồm của tụi con trai im bặt, còn lũ con gái thì vẫ xì xào tán chuyện. Vừa lúc đó thì cô chủ nhiệm bước vào kèm theo 1 câu nói:
– Thằng Thanh kia, mày làm gì la cho cả trường nghe vậy? Mai mốt loa trường hư mày chịu khó xuống thay nó nha!
Quả này thật sự quê à nha, nhưng lửa giận chưa kịp đưa tới não thì nó đã quay ngược chạy về nơi trung tâm chỉ huy. Thằng nhỏ của tôi khẽ nhúc nhích, ngóc cái đầu lên hỏi: “Cô mặc cái éo gì đẹp dữ vậy anh?”…
“Cái bà này chắc muốn đầu độc tụi con trai mới lớn sao Trời?” Tôi nghĩ thầm còn con mắt thì tia bà sát sao. Hôm nay cô mặc 1 cái áo dài màu xanh nhạt, nhưng đặc biệt ở chỗ cái áo có thể giúp người xem biết được trên người chủ nhân có cả thảy bao nhiêu cái nốt ruồi tất cả. Mà cái bà nội này cũng dâm, chơi diện cái ào dài đã mỏng thì chớ, bên trong còn chơi nguyên cái áo lót màu đen. Tia đến đây thì tôi bắt đầu có cảm giác thằng nhỏ đang muốn phá chuồng nhầm phá quần chui ra, phía sau thì bắt đầu vang lên vài tiếng nuốt nước miếng : ực! ực. Tia camera xuống vòng 3, tôi như muốn nổ cả 2 con mắt. Phía sau lớp quần lụa mòng là chiếc quần lót viền ren ẩn hiện nhìn thật kích thích. Mà cái quần thì màu trằng, bên trong bả chơi cái quần hồng mới chết người chứ. Lạy chúa, có đi tù 18 năm vì bả chắc con cũng chịu quá….
Đang mải mê suy nghĩ những ý nghĩ bậy bạ thì em thấy như có ai đang hích hích cái tay mình, bừng tỉnh sau cơn mê muội, tôi nghe giọng oanh vàng chết người vang lên:
– Thanh, please standup! What do you do?
– Dạ, what so you do?à ừm, I’m …. – Tôi ấp úng đứng dậy – I’m learning.
– Em nói cái gì Thanh? – Bả tức tối gào lên bằng tiếng việt, mà cái lúc bả cố gắng hét to như vậy nhìn bộ ngực bả phập phồng theo hơi thở nhìn gợi tình bà cố luôn – Em ngồi học mà cô gọi cả buổi không nghe là sao? Em có muốn được uồng trà không hả?
– Dạ em xin lỗi cô, tại em đang mải nghiên cứu cuốn sách cô… – Gió bão nổi lên ào ào.
– Em ngồi đọc sách hả? Vậy được, đối đáp tiếng anh với cô, nếu được cô cho em điểm 10, nếu không được mai em mời phụ huynh lên đây gặp tôi, được không?
Đến nước này mà bả còn hỏi được không làm gì Trời. Thôi đành chấp nhận số phận mà gật đầu thôi. Lỡ đâm lao phải theo lao trong khi cái lao này chả biết tí gì về tiếng anh.
Có lẽ các bạn ai cũng biết kết cục của buổi đối thoại đó chính là 1 tờ giấy mời phụ huynh học sinh được bả trân trọng trao cho tôi trước 43 cặp mắt ếch của cái lũ tiểu quỷ. Tính ra tôi học anh văn khá là dở nhưng với mấy mẩu đối thoại đơn giản như vậy không thể nào mà tôi không vượt qua được. Duy chỉ có 1 câu hỏi của bả làm tôi cứng họng không thể nào mở miệng ra trả lời được:
– What do you want now? – Bả hỏi tôi.
“ Mẹ nó, bả ăn mặc cái kiểu như muốn cho học sinh đi tù như vậy làm học sinh không thể tập trung vào học hành được, mình chưa kiện bả là may rồi, còn đòi phạt phiết cái gì ở đây. Đã thế giờ còn hỏi mày muốn cái gì? Bả ăn mặc như vậy hỏi tôi muốn gì sao? Không lẽ tôi hét lên cho bả nghe là I want fuckyou à?” Nghĩ là vậy nhưng tôi không thể nào mở miệng ra để nói lên mấy chữ “I want fuckyou” được, vì như vậy phần thưởng dành cho tôi chắc chắn sẽ không phải là mời phụ huynh nữa mà sẽ là tốt nghiệp trước thời hạn….

Chắc có lẽ buổi học hôm ấy đối với tôi chả còn gì thú là thú vị và đáng kể ra ở đây nữa nếu như giờ ra chơi hôm đó tôi không nổi hứng xuống cantin uống nước cho nguôi giận. Vừa mới tợp ngụm nước chưa kịp nuốt qua khỏi cổ họng thì bất chợt tôi nghe 1 giọng thỏ thẻ cất lên làm tôi xém chút nữa nghẹn ngụm nước giữa cổ họng:
– Anh ơi, anh có thể cho em ngồi đây được không? Mấy bàn kia kín chỗ hết rồi.

Thường trong cuộc sống này, nếu các bạn để ý cứ con nhỏ nào mà có cái giọng nói dể thương, nhỏ nhẹ, lại thêm biết ăn nói lịch sự thì bù lài khuôn mặt nó không như trái dưa thì cũng như trái cà. Với 1 cái tâm niệm như vậy, tôi chả cần nhìn mặt con nhỏ cũng có thể chắc ăn là nó xấu 100% , vì thế cộng thêm trong lòng đang có lửa giận, tôi quay lại trừng mắt tính quát lên “ Mày xéo đi chỗ khác cho bố mày yên!”, nhưng chữ mày chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị dội ngược vào trong và nước miếng chuẩn bị từ từ trào ra….

Con nhỏ đang đứng trước mặt tôi tay đang bưng tô phở nghi ngút khói, mắt thì nhìn thẳng vào mắt tôi như cầu khần: “ anh ơi lè lẹ em mỏi tay lắm rồi nè!” Đưa mắt quét hết toàn bộ body con nhỏ, tôi thiếu điều muốn trào máu mũi. Mịa nó, ba má con nhỏ này cho nó ăn cái éo gì mà nó xinh dữ vậy nè Trời. Khuôn mặt nhỏ tròn, mang cái nét baby thơ ngây của tụi con gái mới lớn, làn da thì trắng bóc như đùi lợn cạo, và đặc biệt là không có 1 cái mụn nào trên khuôn mặt. Thú thật nhìn mặt con nhỏ tôi dám chắc các bạn chỉ có hai ý muốn: 1 là đưa tay nhéo con nhỏ cho thật đã, hai là đưa cái miệng lên hun cái chóc cho thật đã. Còn đôi mắt con nhỏ thì to, tròn với hàng mi cong vút tự nhiên nhìn như là mắt của mấy con búp bê barbie mình vẫn xem trên phim hoạt hình. Đang ngẩn ngơ thưởng thức vẻ đẹp của con nhỏ, tôi nghe con nhỏ hỏi lại 1 lần nữa, và lần này thì có vẻ nhỏ sốt ruột lắm rồi vì đang phải bưng tộ phở bốc khói trên tay:
– Dạ anh ơi, có thể cho em ngồi được không ạ?
– À, uhm – Tôi giật nảy mình – em ngồi đi cứ tự nhiên đi em.
Mịa nó, bây giờ mà nó có bắt tôi đứng dậy bón cho nó ăn tôi còn chịu chứ nói chi là cho ngồi chung. Công nhận nhìn mặt con nhỏ ngây thơ thật, nó có vẻ không biết cái ý đồ đen tối của tôi nên nhẹ nhàng cúi đặt tô phở xuống bàn, lúc này tà áo dài của con nhỏ khẽ bị kéo lên lộ ra 1 khoảng eo thon thả trắng ngần làm tôi khẽ nuốt nước miếng cái ực…
Có lẽ con nhỏ không để ý đến cái hành động sỗ sàng vừa nãy của tôi, chỉ thấy nhỏ khẽ quay qua nhăn răng cười “hì” với tôi 1 cái rồi quay lại với cái ghế ngồi xuống.
– Anh ăn gì chưa? Hay là ăn với em nhé! – Con nhỏ quay sang dụ khỉ tôi.
– Uhm, cảm ơn em. Em ăn đi, anh không có thói quen ăn sáng.

Con nhỏ không nói gì nữa mà lặng lẽ cúi xuống gắp từng cọng phở cho vào miệng. Tôi cũng lặng lẽ không nói gì mà để cho con mắt làm nhiệm vụ. Con nhỏ này được cái đẹp nhưng hơi lùn, chắc độ khoảng 1m52 là cùng. Nhìn cái áo dài được may bằng vải mỏng nhưng xịn của nhỏ, tôi cũng có thể đoán được nhỏ là con nhà đại gia của cái xứ này. Liếc qua vòng 1 của nhỏ, chỉ thấy thấp thoáng cái áo lót màu trắng có thêu mấy cái hoa văn trái tim màu hồng ẩn hiện sau lớp áo mỏng. Không biết con nhỏ này đi học có độn giấy vệ sinh vô ngực hay không mà ngực nhỏ to quá xá, với bộ ngực này nghi chắc nuôi sống cả tiểu đội từ cái nguồn sữa tự nhiên nguyên chất quá! Thầm nghĩ như vậy, tôi khẽ liếc xuống cái mông đang chu chu ra ngoài để gắp phở của nhỏ. Cặp mông tròn, lại nằm trong 1 cái quần lụa ôm như chỉ muốn phá rách cái quần mà phô trương ra ngoài của nhò chắc là đưa lên giường để doggy thì cực kỳ sướng. Đặc biệt, cái kích thích tôi lúc đó nhiều nhất chính là cái viền quần lót màu xanh đang ẩn hiện sau đáy quần của con nhỏ….

Không biết là ông Trời thương tôi hay là muốn hại tôi có thêm 1 cái giấy mời phụ huynh nữa mà chỉ biết rằng là sáng h tôi toàn được chiêm ngưỡng những cảnh khiến cho đầu óc thì lơ mơ, còn con trym thì ngỡ ngàng. Còn đang chìm đắm trong những ý nghĩ thật là trong tối của mình thì tôi nghe cái giọng ồm ồm quen quen vang lên:
– Hiền sao đi ăn mà không gọi anh đi cùng vậy?
À thì ra con nhỏ này tên Hiền, người đẹp mà tên cũng hiền thật ấy nhỉ. Nhưng không biết nó có Hiền thật không ta? Quay sang liếc con nhỏ, thấy con nhỏ vẫn tỉnh bơ ngồi gắp từng cọng phở đưa lên miệng ăn như không có chuyện gì xảy ra. Tạm thời rời mắt khỏi thân hình con nhỏ, tôi lia mắt qua chỗ cái giọng nói vô duyên vừa cất lên lúc nãy. Đang tính quát: “ Đìu móa xéo cho ông tận hưởng…” thì tôi lại bắt gặp cái cảm giác lành lạnh chạy dọc từ sống lưng lên não như lúc sáng. Trời đất quỷ thần ơi, sao tự nhiên sáng nay con gặp cái thằng khốn nạn này hoài vậy nè Trời? Thì ra là cái giọng nói vô duyên hồi nãy chính là từ cái miệng của cái thằng nhóc lúc sáng vừa hăm dọa tôi. Như vừa nhìn thấy người quen, thằng nhóc liền tia cái mắt từ dịu dàng sang tia lửa chiếu sang tôi:
– Mày làm cái gì ở đây? Cút mau! – Nó quát lên.
Mẹ nó, nó tưởng tướng nó to nó ngon bắt nạt người khác sao Trời? Mịa mày thử bước chân ra đường coi, tao không cho mày chèm bẹp tao mới lạ. Nghĩ là vậy, nhưng biết đây chưa phải là đất của tôi, nên tôi quay lại nói chuyện với nó bằng 1 cái giọng thật nhã nhặn:
– Xin lỗi bạn, mình ngồi đây uống nước lâu rồi. Bạn có thể qua bàn bên cạnh ngồi dùm.

Nói xong, tôi quay lại đưa ly nước lên miệng uống như không có chuyện gì xảy ra. Đối với tôi thì không có chuyện gì, nhưng đối với toàn bộ tụi học sinh có mặt ở cantin lúc đó thì như đang có động đất 12 độ richte vậy. Tôi nghe vài tiếng xì xào bàn tán: “ Thằng này liều dám cương với anh Hai!”, “ Thằng này chán sống rồi”, vân vân và vân…
Nghe mấy thằng nhóc kia nói vậy tôi cũng hơi lạnh sống lưng. Đang ngồi nhắm mắt đợi ăn nguyên cái ghế hay cái chai vào đâu thì tôi nghe 1 giọng nhỏ nhẹ cất lên:
– Thôi bỏ qua cho ảnh đi anh Phú. Tại sáng nay em đói quá nên đi vội quên không gọi anh. – Con nhỏ HIền quay sang nói với thằng anh Hai với cái khuôn mặt như kiểu sắp ói tới nơi.
– Uhm, vậy hả? Sáng mai đi nhớ kêu anh nha! – Cái giọng ồm ồm bày đặt giả bộ nhỏ nhẹ vang lên – Còn mày, lần này người đẹp xin thì tao bỏ qua nha mày, coi chừng ngen mày….
Nói xong thằng nhóc bỏ đi thẳng sau khi ném cho tôi 1 cái nhìn tóe lửa. Bực mình vì mất mặt trước mặt người đẹp, quyết không để cho thằng chó đó làm nhục và phá đám mình mãi được, tôi lên tiếng:
– Chó con, có ngon trưa nay hẹn mày trước cổng trường…
Tôi tưởng thằng sumo đó nó điên máu nó quay lại xáng cho tôi 1 bạt tai vì cái thái độ xấc xược của tôi nhưng nó không dại đánh người trước mặt người đẹp hay sao, chỉ thấy nó quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt nửa như ngạc nhiên nửa như hằn học:
– Được. Tao đợi mày…
Nói xong nó bỏ đi thẳng, mặc cho tôi ngồi lại đỏ mặt tía tai cùng tiếng xôn xao của tụi nhóc: “Thằng này chán sống hả mày?”, “Anh Hai đụng thứ dử rồi!”,” Mẹ, oánh chết mẹ nó đi anh Hai”,… Tôi cũng chả rảnh mà ngồi đó nghe mấy thằng oách con tán xàm, hùng hổ xô ghế đứng dậy, tôi quay lưng tính bỏ lên lớp thì lại nghe cái giọng oanh vàng vang lên:
– Anh ơi, bỏ đi. Trưa đi cổng sau về nghen anh. Em thấy anh hiền em mới khuyên thật lòng đó.
– Em yên tâm đi. Anh không sao đâu!
Nói xong tôi bỏ đi thẳng mặc cho con nhỏ đang nhìn tôi như thể tôi có cái gì đó lạ lẫm lắm không bằng. Mịa nó, ra khỏi cái trường này thì ông còn sợ thằng nào con nào nữa chứ? Có chăng thì ông sợ ông già ông thôi! Không cần em phải khuyên nhủ anh đâu cưng! ….
Hùng hổ bước vào lớp, vừa đi vừa nghĩ cách trưa nay tính sổ thằng nhãi ranh kia sao cho êm gọn thì tôi nghe 1 tiếng thét chói tai “á…á.á.á.á”, liền sau đó là 1 cảm giác có cái gì đó mềm mềm đập vào lưng nóng hổi. Và cái vật đó nó nằm im sau lưng tôi khoảng chừng 2 s thì bộ não tôi kịp nhận ra đó chính là 2 trái tuyết lê của nhỏ nào đó vừa dộng thẳng và. Hứng chí đứng im tận hưởng cái cảm giác êm ái, mềm mại đó được khoảng 30s thì tôi lại nghe 1 tiếng hét nữa vang lên, và lần này thì còn chói hơn cả lúc nãy:
– Á.á.á.á… Dê xồm! Huhuhu
Mịa nó, nó tự nhào tới ôm mình nó còn chửi mình là dê xồm. Đang điên nha, đừng chọc bố điên lên nữa nha! Quay lại tính xáng cho con nhỏ vừa ăn cướp vừa la làng 1 xáng nhưng khi thấy con nhỏ đang ngồi ôm mặt khóc huhuhu tôi lại thôi. Nhìn ra cửa lớp thấy mấy thằng đực rựa của lớp đang đứng nhăn răng cười khả ố, tôi nạt:
– Cười cái gì? Có muốn out không hả?
Nhìn cái điệu bộ của bọn nó tôi hiểu ngay ra nguyên nhân tôi có được cái cảm giác êm ái của 2 trái tuyết lê mang lại là nhờ mấy thằng ôn đó, tính trút giận lên tụi nó nhưng nghĩ kỹ lại thấy nên cảm ơn tụi nó thì hơn, với lại 1 phần tức còn nhỏ vu cho mình dê xồm, tôi quay lại nói với con nhỏ sau khi đá lông nheo với mấy thằng ôn dịch:
– Thấy trai đẹp tơm tớp tơm tớp rồi còn bày đặt! Ăn cướp xong la làng hả bà?
Con nhỏ có lẽ chưa gặp ai ăn nói ngang ngược như vậy, nên sau vài giây nín bặt ngước lên nhìn tôi, nhỏ rú lên 1 tiếng rồi ôm mặt nức nở chạy vào nhà vệ sinh….
Mặc xác con nhỏ mít ướt, tôi trở về chỗ ngồi, móc điện thoại ra gọi cho thằng đệ
– Alo, đù mẹ mới sáng sớm gọi cái cặc gì vậy mày? – Giọng thằng nhóc còn đang ngái ngủ.
– Mày mới chửi ai đó thằng chó..ó.ó.ó.ó? – tôi tức tối quát lên, nguyên bốn mươi mấy gương mặt tập trung nhìn về phía tôi, tôi đành phải dịu giọng lại – Tao Thanh nè, mày nhận ra chưa? Mày hôm nay khá rồi đó – Tôi rít qua kẽ răng.
– Chết mẹ! – Tôi nghe giọng thằng nhỏ thảng thốt – Anh Hai điện em có gì không anh Hai? Em tưởng là thằng nhóc em nó phá em chứ!
– Mẹ, giờ này mấy giờ rồi còn ngủ hả? Tối hôm qua bộ mày quật mấy shot liền hay sao vậy?
– Dạ không anh, tối qua em xỉn quá! Có việc gì không anh?
– Trưa nay tao có hẹn với 1 thằng trước cổng trường. Mình nó tao éo ngán, nhưng tao ngán nó kéo băng chơi tao. Mày xem tập hợp anh em lên trợ thủ cho tao nghen!
– Dạ ok anh! Bây giờ anh tính chơi tụi nó sao anh?…
Lên kế hoạch tác chiến cùng thằng đệ xong xuôi, tôi thấy nhẹ lòng đi đôi chút. Nếu như tính ra chơi tay đôi với thằng sumo đó tôi cũng không ngán. Tuy rằng tôi nhỏ hơn nó nhiều, nhưng do hồi bé, tôi không được mập mạp cho lắm nên ông già có cho tôi đi học karate để phòng thân. Tôi học lên được Nhị đẳng thì bỏ, không học nữa nhưng dù sao đấu tay đôi với nhiều thằng tôi vẫn không phải là tay vừa. Nhưng thường mấy thằng cô hồn trường nó éo bao giờ mà quân tử rảnh đến mức mà đi đấu tay đôi. Bọn nó chỉ thích khoảng chục thằng quây 1 thằng vào giữa, xong thằng gạch,thằng đá, thằng nắm đấm bay vào mà tấp cho đối thủ bầm dập. Và đối với thằng cô hồn trường này tôi chắc chắn là như vậy…
11h30, trống trường đánh “tùng tùng tùng” báo hiệu hết 1 buổi học nhàm chán. Tôi lách qua bầy học sinh đang đứng chen chúc nhau tranh nhau lối xuống nhà để xe. Mặc cho mấy tiếng oai oái của mấy đứa bị tôi đạp lên chân dang hét lên ở phía sau, tôi lạnh lùng lấy xe dắt ra…
Quả không ngoài tiên đoán của tôi, khi ra đến cổng trường tôi đã thấy sumo đứng đợi tôi cùng khoảng 5 thằng cũng cỡ con cháu nhà sumo. Nhìn thấy tôi đi ra có 1 mình, sumo nhìn tôi bằng 1 ánh mắt nửa như thương hại, nửa như đe dọa: “ Có mình mày thì chết mẹ mày rồi con!” Mặc kệ nó, tôi chầm chậm dắt xe ra, ngó qua quán nước bên kia đường, tôi thấy 1 bầy lóc nhóc mấy đứa mặc áo đen đang ngồi đó, thấy an lòng hơn chút xíu…
– Giờ mày muốn chơi ở đâu nhãi con? – Sumo cất tiếng hỏi tôi?
– Ra ngoài đồng xoài đi, tao thích chơi ở đó.
– Được. Đừng bỏ chạy ngen nhãi ranh.
Tôi không nói gì mà chị lên xe chạy chầm chậm nhả khói đợi mấy thằng ranh lóc cóc đạp xe chạy theo. Nhìn qua gương chiếu hậu tôi thấy mấy thằng đệ cũng đang từ từ bám theo, tôi nhủ thầm: Chết mẹ mày con ơi….
Thật sự đi đánh lộn tôi cũng đã đi nhiều, nhưng không hiểu sao bữa nay tôi thấy lo lo thế nào, không lẽ mình sợ nó? Gạt phắt cái ý nghĩ đó, tôi tự nhủ nguyên band bên mình không lẽ không chơi nó được?….
Chỉ còn khoảng 10m nữa là đến ổ mai phục, tôi đưa tay bấm công tắc còi 1 hồi dài… Chỉ tội mấy thằng nhãi vẫn chưa biết mình sắp vào chỗ chết, vẫn đang hí hửng đạp xe đi sau tôi…. Sau hồi còi của tôi, từ từ trong các bụi cây lố nhố những cái áo đen bước ra…
Dường như phát hiện ra sụp bẫy, tôi nghe đồng loạt các tiếng két…két…két vang lên, kèm theo đó là câu chửi đổng:
– Mẹ nó, bị lửa rồi quay lại ngay!
Nhưng tụi nó có quay lại thì cũng không còn đường nào chạy khi mà nguyên 1 bầy áo đen cũng đang từ từ cập sát lưng tụi nó.
Đúng ra thì mấy cái chuyện đánh đấm này tôi không nên mang ra đây kể làm chi, vì nó cũng không dính dáng gì nhiều đến cái nội dung chính là mấy, nhưng tôi không ngờ nó lại dính dáng đến hai người đẹp hiền hậu của tôi…

Vừa nhận cái tuýp sắt từ tay thằng đệ, tôi lao đến tính vụt vào đầu cái thằng người thì to mà óc như trái nho 1 cái cho nó tỉnh, nhưng khi cái tuýp còn đang nằm lơ lửng trên không khí chưa kịp hạ xuống thì tôi nghe tiếng la đầy quen thuộc:
– Đừng Thanh!

Khỏi cần quay lại tôi cũng biết cái tiếng la đó xuất phát từ miệng ai. “Quái lạ, sao hôm nay cô lại đi đường này! Chết mẹ con rồi, bị cô bắt gặp thì mất điểm hết trơn! Hix…” Vừa nghĩ vậy tôi vừa đóng bộ mặt khổ quay lại phía tiếng la vừa được vang lên. Như 1 nguồn điện cao thế chạy rần rần từ sống lưng tôi dọc lên não, tôi sững sờ buông ống sắt rơi 1 tiếng “cong” xuống đường. Trời đất quỷ thần ơi, không phải 1 mà là đến 2 người đẹp đến đây ngăn cản tôi dạy cho mấy thằng đời cô hồn trường này bài học.
Từ từ lách đám đông lố nhố áo đen, 2 người đẹp tiến dần về phía tôi.
– Anh, anh có làm sao không? Em sợ anh bị anh Phú ăn hiếp nên em mới báo với cô. – Con nhỏ lúc sáng tôi gặp ở cantin lên tiếng trước.

Mịa nó, biết ngay là con nhỏ này nhiều chuyện méc cô giáo yêu dấu của tôi mà. Gặp thêm mình cũng ngu nữa, chọn chỗ nào không chọn, chọn ngay cái chỗ mà tụi cô hồn hay hẹn nhau ra đánh nhau, hèn chi nhỏ với cô tìm được là phải rồi. Thầm trách mình xong tôi hậm hực quay qua con nhỏ:
– Bộ em tưởng anh dễ bị ăn hiếp lắm hả? – Mắt tôi bắt đầu vằn lên những tia màu đỏ.
– Thôi đi Thanh! Hiền nó lo cho em thôi mà! Mà bộ em tính đánh chết người hay sao vậy hả? Có muốn bị đuổi học không? – Đến lúc cô giáo yêu dấu của tôi lên tiếng. Mà quả thật bình thường nhìn cô đã xinh, mà đến lúc cô giận lên nhìn càng xinh hơn. Quay qua thấy mặt cô đang đỏ hồng vì giận, ánh mắt thì nửa như giận dữ, nửa như cầu khẩn nhìn tôi,còn hai trái tuyết lê thì đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở, mọi tức giận trong người tôi như tan biến…
– Chỉ tại…tại… nó muốn kiếm chuyện với em trước chứ bộ – Tôi đóng vẻ mặt ngoan hiền.
– Em đừng có mà ngụy biện – Cô quát lên – Thật cô đã nhìn nhầm em, cô không ngờ em lại có 1 cái bản chất cô hồn như vậy. Từ nay em đừng có nhìn mặt cô nữa!

Nói xong, tôi thấy cô lặng lẽ quay đầu bỏ đi, còn đôi vai thì khẽ rung lên như bật khóc…. Tôi muốn chạy theo nắm tay cô níu lại để giải thích nhưng đôi chân nào nhấc nên nổi… Đành lặng lẽ đứng như Trời chồng nhìn bóng cô dần khuất sau khúc cua của con đường mà lòng nặng trĩu. Một cảm giác như mình đang mất đi 1 cái gì đó vừa gần gũi vừa xa vời làm tôi như muốn khụy xuống, nhưng rất may 1 giọng nói oanh vàng cất lên đã giúp kéo tôi về lại với hiện tại:
– Anh ơi, thôi bỏ đi anh! Tại anh Phú ảnh xảo quyệt quá nên em lo cho anh bị làm sao…
Nghe con nhỏ nói vậy tôi như muốn nổi điên lên, mọi cảm xúc nãy giờ bay đi đâu mất tiêu, giờ chỉ còn là sự tức giận và hận thù…
[ Bạn đang đọc truyen sex tại Yeutruyensex.com – trang web cập nhật những câu chuyện thường xuyên, Rất mong được sự ủng hộ của các bạn bằng cách giới thiệu cho bạn nhé ] Quay qua ném cho con nhỏ 1 ánh mắt tóe lửa, tôi cuối xuống nhặt cái tuýp đang nằm chỏng chơ dưới đường lên từ từ tiến về phía thằng sumo đang đứng run rẩy… Mịa nó, con nhỏ giúp mình hay là nó cố ý hại mình không biết. Thà là nó kêu ông bảo vệ hay là 1 ai khác ngoài cô giáo yêu dấu của tôi có phải hay hơn không? Dồn nén bao nhiêu tức tối tính trút hết lên đầu thằng to xác nhưng nhát gan kia thì tôi chợt nhận ra 1 cái cảm giác êm ái đang truyền tới từ bờ lưng,vòng eo thì đang được khẽ xiết nhẹ bởi 1 vòng tay nhỏ nhắn, nóng hổi….
– Thôi mà anh, em xin anh đó! Bỏ đi anh nha! Cũng tội cho anh Phú lắm. – Tôi nghe giọng nhỏ Hiền cất lên.
Khẽ buông rơi cái tuýp xuống đường, tôi đứng đực mặt ra tận hưởng cái cảm giác êm ái đó mà không nói lên lời. Nhìn quanh thấy nguyên mấy chục cái mồm đang tròn vo quay về phía tôi, sém chút thì tôi phì cười vì tụi nó. Khẽ gỡ nhẹ đôi tay đang nằm trên eo mình ra, tôi từ từ tiến lại chỗ thằng Phú…

– Dạ, … dạ… em biết em sai rồi! – Thằng nhỏ quỳ thụp xuống hướng ánh mắt van nài về phía tôi – Anh bỏ qua cho em, em xin thề có chết em cũng không dám…
“ Chát!” Dơ tay xáng cho thằng nhóc 1 cái cắt ngang lời van xin của nó, tôi cất lên 1 cái giọng lạnh lung:
– Đìu móa, mày tưởng ở cái trường này mày to hả thằng chó? Tao nói cho mày biết nghen mày, tao chúa ghét mấy cái dạng như mày đó ngen, tao hẹn mày chơi solo, mày lại tính chơi hội đồng tao hả mày? Bây giờ có ngon tao với mày bước ra chơi như những thằng đàn ông thực thụ, mày dám không?
– Dạ không…không..em không dám nữa! Từ nay em không dám nữa đâu anh! Hự…
Tức mình sút cho thằng nhỏ 1 quả xém chút hộc máu, tôi lặng lẽ quay lưng bỏ đi sau khi buông thõng 1 câu lạnh như trái B52:
– Hèn như mày thì đừng có làm anh Hai ngen mày! Đừng để tao biết mày còn bắt nạt ai nữa nha con! Liệu hồn đó thằng chó….

Ra đến xe tôi còn nghe loáng thoáng mấy thằng ôn đó dạ lí nhí ở đàng sau, mặc kệ lũ chó cụp đuôi đó, tôi khẽ ngoắc thằng đệ ruột:
– Mày cầm chỗ này dẫn anh em đi chơi ngen!
Móc bóp lấy 1 xấp tiền 50k đưa cho thằng nhỏ, tôi quay qua nói cùng tất cả tụi đệ:
– Hôm này vì chuyện của tao mà làm phiền anh em nhiều quá! Chân thành cảm ơn anh em, thôi thì giờ cũng trưa rồi anh em kiếm chỗ nào nghỉ trưa đi nha! Còn tao hôm nay hơi mệt, nên không đi cùng được. Chúc anh em chơi vui!

Nói xong, tôi quay qua con nhỏ Hiền nãy giờ vẫn đứng xớ rớ ở đó:
– Trời trưa nắng rồi, thôi nhà em ở đâu, lên anh chở về cho tiện.
– Dạ thôi, em ở trọ gần đây thôi! Thôi anh về trước đi.
– Thôi cũng quá trưa rồi, anh cũng thấy đói hay là anh mời em đi ăn cơm rồi về nha!
– Dạ thôi hay là để trưa nay em nấu cơm mời anh ăn nha! – Con nhỏ lí lắc quay sang hỏi tôi.
– Ôi giời ơi, được em nấu cơm cho ăn thì còn gì bằng! – Tôi bắt đầu nhăn nhở – Thôi lên xe anh chở về nào, anh đói quá rồi…

Hỏi ra tôi mới biết con nhỏ học lớp 10c, do nhà ở xa nên nhỏ phải ở trọ gần trường, cuối tuần mới về thăm nhà 1 lần. Lặng lẽ cho xe chạy chầm chầm, tôi ngồi yên nghe con nhỏ kể chuyện và tận hưởng 1 vòng tay đang nhẹ nhàng vòng qua eo tôi…

Phòng của con nhỏ nằm sâu trong 1 con hẻm nhỏ, nhưng được cái là khá rộng và yên tĩnh. Xung quanh là 1 vườn xoài xanh ngát, tỏa bóng mát rượi. Hèn chi hồi nãy con nhỏ cứ cam đoan là mình vào phòng nhỏ sẽ thấy thích ngay. Dựng chiếc xe xuống, tôi lặng lẽ đi vào phòng con nhỏ mặc cho mấy ánh mắt thèm thuồng xen lẫn hận thù của mấy thằng con trai phòng bên đang nhìn theo…
– Anh ngồi nghỉ đi nha! Để em đi rót nước. – Con nhỏ kéo cái ghế mời tôi ngồi xong lon ton chạy đi rót nước.
– Em ở có 1 mình thôi hả?
– Dạ, tại tính em thích ở 1 mình, không thích đụng chạm anh à! Mà nè, anh là người con trai đầu tiên được vào phòng em đó. – Nói xong nhỏ che miệng cười khúc khích.
– Thật không đó? – Tôi mừng như mở cờ trong bụng – Có chắc anh là người đầu tiên không đó?
– Xí, ai thèm gạt anh chứ? Thôi anh uống nước đi, em thay đồ cái đã.

Nói xong con nhỏ đặt ly nước xuống bàn rồi đi thẳng lên gác. “ Mịa nó, con nhỏ ở có 1 mình, mà mình là thằng đầu tiên được vào phòng vậy là được ưu ái quá! Kiểu này phải kiếm cớ qua phòng nhỏ chơi hoài hoài mới được!” Khẽ mỉm cười vì cái mưu đồ xấu xa của mình, tôi khẽ cười thầm 1 cái. Ánh mắt bắt đầu khẽ tia hết phòng con nhỏ. Công nhận phòng con gái có khác, cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp. Trên tường không hề có 1 dấu bàn chân hay bàn tay nào bẩn trét lên như cái tường phòng tôi, chỉ thấy 1 vài bức tranh phong cảnh dán lên theo đúng gu thẩm mỹ của mấy đứa con gái. “ Lạch cạch” tôi khẽ nghe 1 tiếng động vọng lại từ trên gác, “tiếng này hình như là tiếng cái móc rớt” nhủ bụng như vậy, tôi chợt nghĩ đến hình ảnh con nhỏ đang từ từ lột bỏ bộ áo dài ra ở trên gác, tôi như muốn nhào lên mà vật ngửa con nhỏ ra vần cái thân hình quyến rũ của nó cho bõ, nhưng sực nhớ ra là nó mà kêu lên thì cả cái xóm này nó bu lại nó oánh cho mình chết bầm, tôi đành đè nén cảm xúc lại để giữ hình tượng.
Đang mải thả hổn theo mây gió với những ý nghĩa không được sáng sủa cho lắm thì tôi giật mình trở lại hiện thực vì tiếng bước chân đi xuống cầu thang vang lên cọt kẹt. Quay lại tính nở 1 nụ cười tươi nhất có thể cho em nó chết mê chết mệt nụ cười của mình, nhưng bờ môi chưa kịp hé mở thì đã bị ngậm chặt lại như ai lấy keo 502 đổ vào. Lạy hồn, không biết là con nhỏ này nó tính kích dục tôi hay là chúa muốn thử lòng tôi đây Trời? Khẽ nuốt nước miếng đánh ực, tôi vội quay mặt đi để những hình ảnh đó không làm tôi xúc động quá mất bình tĩnh mà mất luôn cả cái “trinh tiết” của mình. Tôi cũng chả biết là con nhỏ đó nó ngay thơ hay cố tình chơi xỏ tôi khi mà nó mặc 1 cái áo màu xanh dương mỏng tang, thấp thoáng cái áo ngực trắng và làn da trắng ngần của nhỏ ở bên trong, phần dưới thì nhỏ chơi nguyên cái quần đùi bằng vài jean ngắn cũn cỡn như muốn khoe ra cặp đùi trắng ngần, và đặc biệt là bờ mông được cái quần ôm gọn gàng lúc bước xuống cứ đánh qua đánh lại thật là gợi lên bao cảm xúc mãnh liệt từ….con trym, nhầm con tim.
– Anh ngồi đợi em lâu không? Chắc anh đói lắm đúng không? Ráng đợi xíu em nấu cơm nha!

Khẽ nuốt nước miếng đánh ực, tôi quay qua gật đầu với nhỏ rồi lặng lẽ nhìn nhỏ lúi húi vo gạo đặt nồi cơm. Ngắm tấm lưng trắng ngần của nhỏ đang ẩn hiện sau lớp áo mỏng, cái cạp quần thì hơi trễ xuống, như muốn khoe 1 phần của chiếc quẩn nhỏ màu xanh của bên trong tôi như chỉ muốn chạy tới ôm chầm nhỏ vào lòng cho thỏa mãn cái cảm xúc nóng trong người này. Sợ ngồi thêm 1 lúc nữa sẽ mất đi kiểm soát, tôi xô ghế đứng dậy đi ra cửa sau khi quay lại nhìn nhỏ lần cuối đầy tiếc nuối và nói với nhỏ:
– Anh ra ngoài chút cho thoáng nha em!
Con nhỏ không nói gì chỉ quay lại nhăn răng ra cười với tôi 1 cái rồi lại lúi húi quay xuống làm tiếp công việc của mình….

Bỏ ra ngoài gốc xoài ngồi, bỗng dưng tôi nhớ tới cô giáo yêu dấu của mình. “ Chắc cô giận mình lắm đây!” Khẽ nhủ thầm, tôi móc điện thoại ra bấm số của cô và đưa lên tai gọi. Từng tiếng “tút út út” dài trôi qua, tôi hồi hộp chờ cô nhấc máy. Lần 1, lần 2, lần 3 cô vẫn không nghe, “Lạy trời thương con cho cô nhấc máy!Hix” Khẽ nhủ thầm tôi bấm gọi lại lần nữa, hồi hộp chờ đợi xen lẫn với chán nản, đang tính quăng cái máy đi cho rảnh nợ thì tôi nghe tiếng lạch xạch từ đầu dây bên kia, vừa nhăn răng ra cười mãn nguyện tính hỏi “ Huyền hả!” nhưng chưa kịp thì tôi đã nghe 1 giọng lạnh lùng quát lên: “ Đừng có làm phiền nó nữa! Nó không nghe máy đâu! Để yên cho tao ngủ trưa!” sau đó là tiếng cúp máy cái “cụp”…

Sững sờ vì tiếng quát của ông thần hắc ám, tôi buông rơi điện thoại cái bịch. “Không lẽ cô giận mình vậy sao trời? Không lẽ cô không muốn gặp mình nữa sao? V.v.” hàng tá những câu hỏi cứ hiện ra trong đầu tôi. Một cảm giác như có ai đó đang cầm con tim mình và bóp chặt khiến tôi như ngẹt thở…
Còn đang thẫn thờ vì cú shock vừa rồi, tôi chợt nghe cái giọng eo éo nửa đàn ông, nửa đàn bà vang lên:
– Thằng kia mày ở đâu đến đây?
Quay lại nhìn thằng nhóc, thật sự nó không có điểm gì để tôi lọt vào mắt. Nhìn cái tướng nó thiếu điều tôi tộng cho nó 1 quả đấm là nó quay đơ ra sùi bọp mép lên chết quá! Bắt gặp ánh mắt tóe lửa của tôi, thằng nhóc có vẻ run quay về phía phòng của nó cầu cứu. Trong phòng là 2 cái đầu đang thập thò nhìn ra chiến sự bên ngoài xem coi ra sao? Mà nghĩ cho cùng tôi cũng không thể giải thích được cái lũ này có họ hàng gì với nhau không nữa? Thằng nào thằng nấy gầy đét như cây củi mục, cái ổng khuyển chắc bằng cỡ cái bắp tay của tôi vậy mà bày đặt cởi trần mặc quần tà lỏn nữa chứ. Thằng nào cũng bày đặt nhuộm đầu xanh đỏ ra vẻ ta đây là dân sống giang hồ bụi trần, mà ác nhất là cái thằng nhóc đang đứng trước mặt tôi, tôi không biết nó có họ hàng gì với thím Hà không mà cái giọng thì nhão nhoét, điệu bộ thì nửa giả ta là giang hồ, nữa giả ta đây thùy mị như con gái làm tôi phát lợm, mà nhất là khi nhìn vào cặp đùi của nó, tôi thiếu điều muốn trào máu mũi: “Trọn đời bên em” – đùi trái, “ Giang hồ là tao” – đùi phải. Nhìn hai hàng chữ xăm trên đùi của nó, tôi không biết là nó dùng cái đó để dọa người hay là nó mua vui cho người khác nữa…

– Tao đến đây chơi, có gì không nhóc? – Tôi cất cái giọng lạnh te lên hỏi nó.
– Mày đến đây mày xin phép tao chưa, thằng chó? Có biết tao là … hự.
Chưa kịp nói hết câu thằng nhỏ đã ăn nguyên 1 cái đạp, ngã lăn quay ra đám lá xoài khô. Hai thằng nhóc đang trong phòng thấy bạn mình bị đánh, chạy vội ra đỡ thằng nhóc dậy, mồm xuýt xoa:
– Đại ca có sao không đại ca? Đù mẹ mày có biết mày vừa đánh ai không? – Một thằng quay lại nhìn tôi hậm hực hỏi.
– Tao vừa đánh một con chó sủa càn, còn tụi mày nữa, khôn hồn ngậm miệng lại.
– Mày, mày, mày ngon lắm. Có ngon cho tao biết lớp mày đi con, ngày mai mày chết mẹ mày với tao. – Thằng nhóc bê đê lúc nãy vừa lồm cồm ngồi dậy vừa đe tôi.
– 10A2. – Nói xong, tôi cúi xuống nhặt cái điện thoại rồi quay lưng lại đi thẳng 1 mạch vào phòng con nhỏ.

Vừa vào đến cửa phòng, tôi đã thấy con nhỏ đang đứng đó với đôi mắt đỏ hoe. Khẽ đặt tay lên vai nhỏ, tôi nhoẻn miệng cười với nhỏ ý như: “mấy thằng chó con đó không làm gì được anh đâu!” Rồi vào trong kéo ghế ngồi.
Lúc này tôi bắt đầu nghe tiếng xì xầm của nguyên 1 lũ lóc nhóc trai gái đang đứng trước phòng chỉ chỏ như thể tôi là sinh vật ngoài hành tinh mới lạc vào dãy phòng tụi nó. Điên máu tôi quá:
– Nhìn cái gì? Hay là muốn như nó?

Lục tục nguyên 1 lũ kéo nhau đi về phòng, kèm theo là 1 đống những câu chửi bậy mà nhiều câu tôi còn chưa dùng bào giờ. Kệ mịa tụi nó, tôi quay qua con nhỏ kéo tay ngồi xuống cạnh tôi, tôi hỏi:
– Sao em khóc vậy?
– Đồ quỷ, người ta lo cho anh thôi mà! – Vừa nói con chỏ vừa đưa 2 cái nắm đấm be bé xinh xinh đấm vào ngực tôi thùm thụp – Hồi nãy em tưởng 3 thằng nó đánh anh rồi chứ?
Khẽ mỉm cười, tôi khẽ đưa tay quệt hai dòng nước mắt trên khuôn mặt baby của nhỏ, tôi an ủi:
– Không sao đâu em! Không ai ăn hiếp được anh đâu! Mà 3 thằng nhóc đó ở đâu vậy?
– Tụi nó học lớp 10b hay sao á. Nhờ có ai chống lưng nên tụi nó tự xưng là anh đại của cái phòng trọ này đó.
Chết sặc vì câu trả lời của con nhỏ, tôi ngồi ngả đầu ra sau cười như sặc nước. “ Cỡ như Sumo hồi nãy còn chết nói gì ba thằng nhóc đó em?” Tôi quay lại nhìn nhỏ an ủi.
– Thì tại em lo cho anh thôi chứ bộ!

Nói xong nhỏ xô tôi 1 cái rồi chạy lại tiếp tục nấu cơm, 1 làn hương của món thịt chiên khẽ bay qua mũi tôi làm tôi khẽ nuốt nước miếng đánh ực sau khi tôi nhìn lại cái thân hình của nhỏ.
Mịa nó, mạng nhà em đang bị đứt dây, thứ 2 này nó mới cho thợ lên nối cho em. Hix, không có mạng như con nghiện thiếu thuốc ấy. thôi thì em cũng tranh thủ xách con lap quèn ra cafe wifi up thêm 1 chap mới cho anh em vậy! Có gì anh em thông cảm cho em nha! Đừng ném đá e tội nghiệp.

Phải nói con nhỏ nấu cơm ngon cực kỳ, nửa vì đói, nửa vì nhỏ nấu đồ ăn ngon nên tôi quất 1 lúc 4 chén liền. Ăn xong chén thứ tư, tôi thấy nhỏ vẫn đang từ từ nhặt từng hạt cơm lên bỏ vào miệng mà muốn nản. Đúng là tụi con gái, ăn như mèo ấy. Nhìn nhỏ cứ như vừa ăn vừa như thưởng thức vị ngọt của từng hạt cơm, tôi lắc đầu ngao ngán đứng dậy sau khi khen nhỏ 1 câu làm nhỏ cười không thấy tồ quốc đâu:
– Hôm nay là bữa cơm anh ăn ngon nhất trước giờ đó!

Mà nghĩ cũng phải, nhỏ nấu cơm ăn ngon thật chứ bộ. Ở nhà mama với bà chị tôi nấu cơm còn thua tôi nấu nữa thì sao lại nhỏ được, còn đồ ăn ngoài quán ăn riết cũng nhàm, quán nào hương vị cũng na ná quán nào, ăn riết mà phát nản.

Tự rót cho mình ly nước, tôi ra bàn học của nhỏ ngồi xuống lặng lẽ ngắm nhỏ ăn. Công nhận nhìn cái mỏ chúm chím đang nhai cơm của nhỏ tôi thấy yêu dễ sợ, thiếu điều cầm lòng không đặng là tôi bay xuống hôn cải chụt vào mỏ nhỏ quá. Như không biết mấy cái ý đồ đen tối của tôi, nhỏ quay lên nhìn tôi khẽ chun mũi 1 cái làm cho lòng tôi càng rạo rức khó tả. Nhỏ quay qua múc canh ăn mặc cho tôi đang ngồi đó với con tim nhảy điệu cha cha cha trong ***g ngực…

Cuối cùng nhỏ cũng ăn xong chén cơm và bắt đầu thu dọn bãi chiến trường, mà con nhỏ nó ăn ít xịt như vậy không hiểu sao lại phổng phao dữ ta. Vừa thầm nghĩ như vậy tôi vừa lăng xăng chạy lại phụ nhỏ, nhưng chưa kịp nhúng tay vào làm thì nghe giọng nhỏ quát:
– Anh làm cái gì vậy? Dọn dẹp là nhiệm vụ của con gái tụi em. Còn anh đi ra ngoài bàn uống nước.
Đang hí hửng tính giúp nhỏ để lấy điểm nghe nhỏ quát tôi đành tiu nghỉu nghe lệnh của nhỏ lững thững bỏ ra bàn ngồi. Nghe nhỏ lóc cóc rửa dọn, tôi buồn buồn lôi cái laptop ra mở lên chơi game. Đang mải mê tìm mấy thằng boss trong CS bắn cho hả giận thì tôi thấy 2 bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm ướt ướt che mắt tôi lại, rồi thoáng bên má là 1 cảm giác nóng hổi kèm theo 1 tiếng “chụt”…
– Hư quá à, qua chơi với em mà lại đi chơi game! – Giọng nhõng nhẽo của nhỏ vang lên.

Mặc cho trái tim đang nhảy theo điệu nhạc Disco trong ***g ngực, tôi khẽ gỡ bàn tay nhỏ ra rồi quay lại nhìn nhỏ bằng ánh mắt trìu mến…
– Hồi đầu năm mới vào học em có nghe tụi nó bàn tán về anh nhiều, mà em không ngờ anh lại dễ thương vậy chứ! Em nghe tụi nó bảo anh giàu anh chảnh lắm, mà em thấy anh đâu có chảnh đâu. Mà anh cũng gớm nhỉ, mới lớp 10 có laptop rồi.
– Đâu có đâu em! Anh dễ thương hơn tất cả các loại dễ thương ấy chứ! Hihii.
– Khiếp xạo quá đi à! Dễ thương mà xém đánh con người ta nhập viện vậy hả? – Nhỏ vừa nói vừa đưa tay di di vào trán tôi. – Mà máy anh có film gì coi không?
Tính hí hửng bảo với nhỏ là ổ cứng anh lưu chật film không là film, nhưng sực nhớ ra là toàn film heo không, lỡ nhỏ đòi coi thì chết nên tôi đành ngậm miệng lại. Sực nhớ ra hôm bữa có tải giúp bà chị bộ film Hàn Quốc gì đó, tôi quay lại hỏi nhỏ:
– Máy anh h chỉ còn 1 bộ film Hàn Quốc hôm bữa down cùng bà chị, em có muốn xem không?
– Dạ được anh. Đúng film em thích. Hihihi.

Ngán ngẩm quay qua cái máy tìm bộ film hôm bữa mở lên cho nhỏ xem, tiện tay kéo luôn cái ghế nhựa đưa cho nhỏ ngồi xuống, tôi lặng lẽ nằm dài ra bàn say sưa ngắm nhỏ. Mà cái con nhỏ này, dám chừng bắt nó nhịn ăn để xem film nó cũng chấp nhận quá. Ai đời ăn cơm thì gượng gạo như kiều bị ai ép buộc vậy mà đến lúc xem film thì mắt sáng rỡ, ngồi chăm chú xem như kiểu trời có sập xuống nhỏ cũng không biết vậy…

Tôi thì đặc biệt chúa ghét mấy bộ film tình cảm lâm ly bi đát kiểu đó. Tôi chỉ có 1 là film heo, 2 là film hài Châu Tinh Trì. Vì vậy nên lúc đó đối với tôi như là bị tra tấn, ngồi nghe mấy cái câu tình cảm nhão nhoét thoát ra từ mỏ mấy cái thằng Hàn Quốc mà tôi muốn đấm vào cái màn hình dễ sợ. Biết vậy hồi nãy tôi không mở cho xong, giờ nằm ở thế kẹt, đành lòng ngồi nghe mà mắt thì để đi đâu đâu….

Các cụ thường nói “tức nước thì vỡ bờ”, tôi cũng vậy, bị cái tụi nó tra tấn riết khiến tôi suýt chút nữa nổi điên lên bay vào mà cấu xé cái máy cho bõ tức. Ráng dằn lòng xuống để không phải bay 18 chai của ông già, tôi lặng lẽ đứng dậy, tính bỏ ra ngoài ngồi. Nhưng chưa kịp đi được nửa bước, tôi cảm thấy tay tôi có 1 vật gì đó vừa mềm mại, vừa nóng hổi kéo lại. Tôi xoay lưng lại chưa kịp nhận ra điều gì thì đã thấy 1 cái bóng vụt đứng dậy, 1 bờ môi mềm mại nóng hổi đang từ từ áp sát bờ môi tôi…

Sau vài giây sững sờ, tôi dần cảm nhận được vị ngọt ngào và thơm tho kia đem lại. Khẽ vòng tay siết chặt nhỏ lại, tôi nhẹ nhàng cùng nhỏ khám phá một nụ hôn đầu, đầy vụng về…

Đê mê vì nụ hôn đáp trả của tôi mang lại, nhỏ bắt đầu nhắm tịt mắt lại, tay khẽ ôm chặt tôi hơn nữa, bờ ngực nhỏ khẽ áp vào ngực tôi thật nhẹ nhàng và mềm mại. Cái tay của tôi cũng đâu có ở yên, dần dần hạ thấp dần xuống bờ mông của nhỏ, chậm chậm tôi khẽ xoa đều bờ mông của nhỏ, thân hình nhỏ bắt đầu run rẩy, còn cái miệng thì vô thức phát ra 1 tiếng “ư…”

Bàn tay tôi như có 1 thứ ma lực, dần dần khẽ luồng qua chiếc quần short của nhỏ, bóp nhẹ bờ mông 1 cái, 1 cảm giác mát rượi từ bờ mông nhỏ qua chiếc quần lót mỏng truyền sang tay tôi, đang say mê thưởng thức thì nhỏ khẽ xô tôi ra nói trong hơi thở gấp gáp:
– Đừng anh…, em …em… đang có.
Đang hứng nghe con nhỏ dập 1 câu thiếu điều tôi muốn đập đầu vào ngực nhỏ chết mịa cho xong quá xá. Thằng nhỏ mới vừa bắt đầu ngóc đầu dậy tính hỏi “ Chuyện gì vậy anh?” thấy tôi như vậy nó lại thôi lủi thủi cúi đầu vẫy tay chào… Đứng tẩn ngẩn tần ngần tận hưởng cái cảm giác êm ái nhưng dữ dội vừa mới tận hưởng một hồi thì tôi thấy nhỏ lấy tay bẹo má tôi nũng nịu:
– Thôi để hôm khác nha anh! Đồ quỷ hư quá đi nè!
Mịa nó, hồi nãy làm liều tưởng bị con nhỏ cho ăn tát nổ đom đóm mắt chứ, ai ngờ nghe con nhỏ nói xong câu thứ nhất tôi đã hơi shock, nhỏ bồi cho tôi thêm câu thứ hai khiến tôi thiếu điều muốn nhăn răng sùi bọp mép lên mà cười với đời lần cuối quá! Cũng thấy hơi ngài ngại vì sự lỗ mãng vừa rồi của mình, tôi khẽ cười gượng một cái rồi quay qua tắt cái laptop, kiếm cớ chuồn cho đỡ quê, với lại tôi cũng sợ ở lại thêm chút xíu nữa tôi cầm lòng không đặng đè nhỏ ra mà vượt đèn đỏ thì có mà đen cả năm. Nuốt sự nuối tiếc vào lòng, tôi quay qua nói với con nhỏ:
– Thôi em nghỉ ngơi đi, anh chạy về nhà không ba mẹ trông!
– Uhm, thôi anh về nha! Sáng mai gặp lại nha anh!
Nói xong nhỏ chu chu cái mỏ lên ý chừng đợi tôi hôn thêm 1 cái nữa, đang tính cuối xuống hôn nhỏ thêm 1 phát cho bõ thì tôi giật nảy mình:
– Hiền ơi, có điện thoại nhà gọi qua nghe đi con!
Nhỏ cũng giật mình bởi cái giọng the thé của bà chủ, ngượng ngịu quay qua cười với tôi 1 cái, bàn tay vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt xong chạy đi thẳng, làm tôi dắt xe về mà trong lòng vẫn lâng lâng bao cảm xúc khó tả…. xen lẫn với những câu hỏi cứ chập chờn trong đầu: “ Sao con nhỏ dạn quá ta?”….
Về đến nhà, tôi tạm gác những câu hỏi đó qua 1 bên, vào nhà tắm rửa mặt xong tôi vào phòng ngồi. Dù sao nhỏ cũng không phải là người mà tôi cần nhất lúc này, mà người đó bây giờ chính là cô giáo yêu dấu của tôi. Vẫn đang phân vân không biết phải làm sao, tôi sực nhớ đến thằng quỷ Hà bạn tôi, nó có tài cua gái 1 cây ở trường cấp 2 của tôi. Móc điện thoại alo cho nó xong, tôi uể oải chạy ra quán café đợi nó…
Cái thằng quỷ sứ đặc biệt rất là điệu, nó đi ra đường bất kể là đi với ghệ hay đi với ai nó cũng phải chải chuốt láng o mới dám bước ra đường. vì vậy nên hôm nay nó cho tôi ngồi chờ dài cả cổ mới thấy nó lò dò dẫn xác tới. Vừa thấy cái mặt khỉ của nó lò dò bước lên cầu thang thiếu điều tôi muốn bay ra cho nó 1 cước, nhưng sực nhớ ra mình đang cần nhờ vả nó, tôi ráng dằn lòng lại….
Sau vài câu hỏi qua loa, tôi và nó bắt đầu đi vào vấn đề chính. Cái thằng quỷ hỏi nó ai là chủ tịch nước lúc bấy h thiều điều nó còn không biết vậy mà mưu hèn kế bẩn cua gái thì nó có nguyên 1 bụng. Nghe tôi kể rắc rối của tôi xong, nó ngồi nhịp nhịp tay, mắt nhìn về 1 nơi xa xăm như đang ngẫn nghĩ điều gì sâu xa lắm…Đợi 1 hồi không thấy nó nói gì, tôi sốt ruột tính mở miệng hỏi nó thì đã nghe nó vỗ tay vào đùi cái “đét!”, mặt hí hửng như kiểu nhà bác học Edisson vừa phát minh ra bóng đèn điện, tôi hí hửng quay sang chờ nó cho ý kiến…
– Tao nghĩ kỹ rồi, chuyện của mày có vẻ khó đây! – Nó bắt đầu lên tiếng.
– Uhm, thì khó tao mới nhờ mày chứ. Chỉ có giỏi như mày mới giúp tao được thôi chứ giờ tao biết nhờ ai? – Tôi nịnh đầm nó.
– Uhm, nhưng có cái này tao muốn nói với mày, chuyện mày giờ tao…. Bó…. Tay mày ơi!
Đang hí hửng như kiểu mèo mù vớ được cá rán, nghe nó nói xong thiếu điều tôi muốn nhào vô mà xâu xé nó ra thành trăm mảnh cho hả giận. Ngó cái mặt hằm hằm thêm cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó của tôi, nó vội vàng lên tiếng trước khi thành cái bao cát cho tôi luyện nghề:
– Thôi, tao giỡn chút xíu, mày làm gì ghê vậy? Có 1 cái là dạo này tao thấy trong người thiếu thiếu cái gì đó mày ơi!
– Mày thiếu cái gì nói mẹ ra coi, úp mở hoài. – Tôi gầm lên.
– Ấy đừng nóng bạn hiền. Chẳng qua là lâu ngày không gặp mày nên tao thấy thiếu X.O thôi ấy mà.
Mẹ thằng quỷ, ngoài thèm gái ra, nó còn thèm rượu kinh khủng. Biết tôi lâu lâu canh ông già kg để ý hay chôm 1 chai X.O trong tủ của ổng đi nhậu nên giờ nó làm khó tôi đây mà. Quay lại nhìn nó, tôi nhỏ giọng trìu mến với nó cỡ….. cái loa phát thanh:
– Mày giúp tao xong việc đi, rồi thích uống gì tao cũng chiều…..
Ngồi nghe nó phân tích 1 hồi, tôi nhận ra nếu thằng này cho nó học Tâm lý học chắc nó thi đỗ toàn điểm 10 không quá. Thầm khen nó 1 câu trong bụng, tôi tiếp tục ngồi im nghe nó hiến kế…
Vậy là theo cách của nó, tôi sẽ phải cần đến sự giúp sức của Phú sumo. Thằng này cũng chơi khó nhau à nha, mới trưa nay tôi làm thằng sumo mất mặt giờ bắt nó giúp tôi thiếu điều chắc nó lôi 3 đời nhà tôi ra mà rủa quá. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy không còn cách nào tốt hơn nên tôi đành chấp nhận, dù trong lòng cứ nơm nớp lo….
Sáng hôm sau đến trường, tôi dự định giờ ra chơi xuống cantin tìm thằng sumo, nhưng chắc có lẽ thằng ôn đó biết tôi đang muốn tìm nó hay sao mà mới đầu giờ tôi đã thấy nó lò dò dẫn xác đi ngang qua lớp tôi. Đang hí hửng chạy ra tính ngoắc nó lại, tôi đã thấy nó tự động quay qua lò dò bước vào lớp tôi, theo sau nó là 3 thằng nhóc que củi trưa hôm qua đang nghênh ngang đi theo….
– Hôm qua thằng nào đánh em tao? – Thằng sumo gầm lên.
– Dạ, anh Phú ghé chơi có việc gì không anh? – Tôi làm bộ nịnh nọt chạy ra mặc cho 3 thằng nhóc kia vênh cái mặt lên dương dương tự đắc, còn sumo thì lộ vẻ ngạc nhiên rõ rệt… – Dạ, trưa qua em không biết mấy ảnh là em anh Phú, em lỡ xúc phạm, anh bỏ quá…hự…
Đang nói dở tôi nghe như muốn nghẹt thở bởi quả đấm của thằng nhóc trưa hôm qua bị tôi đánh.Mịa nó, thằng chó đó người nó như câu củi mục mà sao nó đánh cũng đau ra phết, ngước cái mặt lên nhìn nó, tôi thấy nó đang hí hửng quay sang méc tội với sumo mặc cho sumo đang nhìn nó gườm gườm.
– Anh, thằng này hôm qua nó đánh em đó anh! Đánh chết mẹ… “Chát!”
Chỉ tội thằng nhỏ, chưa kịp nói hết câu đã bị sumo xáng cho 1 quả thiếu điều kac dái sái 1 bên, còn chưa kịp nhận ra điều gì, thằng nhỏ đã dính ngay 2 cước của sumo nằm bẹp dí dưới đất…
– Đìu móa, – sumo gầm lên – Mày không biết anh Thanh là ai hả mày? Mày có muốn chết không?
Đến lúc này có lẽ thằng nhỏ như nhận ra được 1 phần nào đó chết người trong cái sự lỗ mãn của nó, nó ngước lên nhìn tôi với ánh mắt nửa như biết tội nửa như van nài…
– Thôi bỏ đi Phú, nó không biết không đáng tội. Dặn tụi nó mai mốt ra đường đừng hỗn để người ta hốt xác là được rồi. – Tôi quay sang nói với sumo. – Thôi biến cho đẹp mắt tao, bọn mày ô nhiễm quá – Tôi quay sang đuổi mấy thằng ôn đang đứng run như cầy sấy rồi quay sang sumo – Phú, tao có việc này cần mày giúp, mày xem giúp tao được không.
Hình bóng ấy khẽ lay động, từ từ mở mắt ra, khuôn mặt ngái ngủ khẽ nhăn lại. Khẽ đưa đôi tay lên dụi mắt, nhưng chưa kịp dụi thì đôi mắt ấy đã mở to như hai hòn bi ve. Sau vài giây sững sờ, cô vội nhào tới ôm tôi, khuôn mặt úp xuống ngực tôi, bờ vai khẽ rung lên nhè nhẹ. Một cảm giác êm ái dâng tràn trong lòng tôi, mùi hương nước hoa quen thuộc thoang thoảng quanh mũi làm tôi hít lấy hít để như nếu không kịp hít thì hương thơm ấy sẽ bay mất. Bất chợt tôi cảm thấy ngực mình nóng hổi, từng giôt nước mắt đang vỡ òa trong cô và cả trong tôi…
Cố lấy hết sức, tôi khẽ nhấc cánh tay của mình lên vòng qua vai cô xoa nhè nhẹ, cô khẽ ngẩng mặt lên nhìn tôi, khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng vẫn không xóa nhòa đi vẻ đẹp yêu kiều của cô. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay lên gạt nước mắt còn vương trên khóe mắt rồi lặng lẽ ngồi nhìn tôi…
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng không gian như đang tĩnh lặng hơn, thời gian như trôi đi chậm hơn, cho 2 đôi mắt nhìn nhau thật trìu mến…
– Huyền tưởng Thanh không tỉnh lại nữa chứ! Huyền lo lắm Thanh biết không? – Cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng, nói xong từng giọt nước mắt lại khẽ lăn dài trên gò má.
– Sao Huyền nghĩ vậy? – Tôi trả lời khó nhọc.
– Tại hồi chiều bác sĩ nói Thanh có thể sẽ hôn mê lâu lắm!
“Mk, không biết thằng bác sĩ khốn nạn nào trù ẻo mình, mịa nó!” Thầm nghĩ trong đầu, tôi khẽ nở 1 nụ cười, lắc lắc đầu ý chừng tôi không sao. Cô cũng không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ ngồi nhìn tôi, đưa tay lên vuốt má tôi thật dịu dàng…
Rồi 1 đêm dài cũng trôi qua, nhìn xuống hình bóng thân quen đang gục đầu trên ngực mình ngủ ngon lành, trái tim tôi dường như ấm hơn, mọi nỗi đau trên thể xác đã không còn nhức nhối nữa, dường như một cảm giác êm ái đã xoa dịu mọi nỗi đau trên người tôi, mà cái này có vẻ còn hơn là thuốc tiên à nha, cứ mỗi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu đó, tôi lại thấy dường như cơ thể khỏe hơn gấp bội phần…
“ Té te tè tè, té te tè tè te…”, cái tiếng chuông chói tai quá quen thuộc ấy hình như nó được dùng để phá vỡ hạnh phúc, í quên phá vỡ giấc ngủ và những suy tưởng của người khác hay sao ấy. Đang tính tìm cái điện thoại xem coi nó nằm ở đâu để phang cho nó 1 cái vào tường cho xong thì thấy cô giật mình ngồi thẳng dậy, tay từ từ thọc vào …. Túi quần lôi cái đập đá ra, nhíu mày nhíu mặt ngó vào như kiểu trong đó đang có vàng rơi… Bỗng khuôn mặt đang từ ngái ngủ, chuyển sang hoảng hốt, cô đứng bật dậy, nói trong gấp gáp:
– Chết rồi, Huyền phải về nhà để còn lên trường nữa, Thanh ở lại nghỉ ngơi cho khỏe nha, chiều Huyền ghé vào chơi với Thanh tiếp!
Nói xong, cô quay lại mi gió với tôi 1 cái rồi vội vàng chạy ra ngoài. Còn lại 1 mình trong phòng, bắt đầu tôi ngồi gặm nhấm những nỗi đau nhức nhối đang truyền từ khắp cơ thể truyền sang, nhất là đằng sau gáy, nó cứ nóng ran và nhức nhối như thể có hàng ngàn cây kim đang chích vào… Ngồi lặng 1 lúc cho cái đâu nó tỉnh táo, tôi dần xâu chuỗi sự việc để tìm ra xem dạo này mình có thù oán với thằng nào không mà nó cho tôi nằm bẹp 1 đống thế này. Thằng sumo phải không ta, mà chắc là không phải nó rồi, vì thằng này có nét quân tử lắm, dám chắc nó không chơi trò này rồi, mà rủi có chơi thì nó cũng bầm dập lại thôi. Chợt nhớ ra 3 cái que củi xanh đỏ, 3 thằng này người thì lớn nhưng mà óc thì như trái nho, không biết suy đoán phán xét tình hình, mà hôm bữa về mình thấy tụi nó đang đứng cùng 1 đám khác…. Vậy là đúng rồi, chắc chắn là tụi nó chứ không ai khác…
Còn đang loay hoay với những suy luận sắc bén tựa như thám tử lừng danh Mori thì cánh cửa phòng bệnh bật mở, tiếp theo đó là sự chói lòa của 1 thân hình người mẫu ấn tượng cao 1m53, nặng 65kg bước vào, vừa nhìn thấy tôi đang ngồi thu lu 1 đống trên giường, người mẫu (hậu) chạy lại ôm chầm lấy tôi như thể mười mấy năm xa cách
– Thằng quỷ, mẹ đã dặn rồi. Ra đường bớt ngông cuồng đi mà không nghe! Để giờ nó đánh cho như thế này này. Trời ơi, con mà có mệnh hệ gì thì sao mà mẹ sống nổi hả con…..
Còn đang ngất ngây bởi bài ca vừa la vừa khóc của má mì yêu dấu thì tôi nghe như có 1 quả boom hạt nhân đang nổ đâu gần đây:
– Thằng nào đánh mày, nói tao nghe để tao điện cho chú Thắng kêu mấy thằng 113 lên gô cổ nó về đồn đánh chết mẹ nó.Ai, thằng nào?
Cái này nghe xong nếu mà tôi đang đứng chứ không phải đang ngồi chắc tôi té xỉu tại trận à nha! Lâu nay không biết má mì của mình cũng giang hồ số má dữ ta. Mà chơi hẳn giang hồ có hẳn hàng nóng và pháp luật bảo kê mới ghê à nha! Nhưng thôi chuyện này tự mình giải quyết hay hơn, nghĩ vậy nên tôi khẽ lắc đầu ra chiều không biết gì hết.
Vừa lúc đó thì một em ác quỷ mang bộ dáng của thiên thần đẩy nguyên 1 cái xe bằng inox với lỉnh kỉnh đủ thứ kim chích, hàng trắng, nhầm thuốc men bước vào, cất lên 1 cái giọng dịu dàng dễ thương tựa như sư tử gầm khiến thằng nhỏ của tôi mới sáng dậy còn đang ngái ngủ nghe xong rúc đầu trốn mất tiêu, thiếu điều kéo hoài không thèm ra:
– Đến giờ khám bệnh rồi, đi ra cho người ta làm việc!
Nghe xong 1 câu êm ái dịu dàng đó, tôi thấy má mì 2 mắt trợn ngược lên, thọc tay vào túi làm tôi tưởng đâu bả móc hàng ra mà cho con nhỏ đó thành tổ ong chứ, ai ngờ thấy bàn tay yêu dấu rút ra, kẹp theo tờ polime màu xanh yêu dấu khẽ nhét vào túi em y tá, giọng dễ thương hết sức:
– Em ráng chăm sóc thằng nhỏ dùm chị nha, nó khỏe thì chị cũng không quên ơn em đâu!
– Dạ, thôi chị cứ ra ngoài đi! An tâm, thằng nhỏ để đó em lo cho, trời ơi chị làm gì kỳ vậy, ơn nghĩa gì, em làm vì lương tâm nghề nghiệp thôi mà chị…
Nghe mà muốn ói à nha, nhưng tôi không dám ói, sợ bà y tá nhiệt tình quá tưởng tôi ói là triệu chứng của chấn thương sọ não đòi chuyển tôi đi Chợ Rẫy gấp thì khổ, miệng thì nói ơn nghĩa gì mà tay thì sao nhét tiền vào túi nhanh ghê nha! Đúng có 1 câu nói bất hủ: “ Lương y như quỷ sứ!” không sai chút nào….
Được cái ông bà già cũng lo cho thằng con dễ sợ, thấy con phải nhập viện bao luôn 1 phòng vip cho tôi nằm 1 mình 1 phòng cho nên bây h mà có chuyện gì mờ ám xảy ra, chắc cũng chẳng ai biết. Mà đúng là có chuyện mờ ám thật nha! Không lẽ con nhỏ định hiếp tôi hay sao mà nó cúi xuống nó lột cái áo + cái quần bệnh viện của tôi ra vậy nè Trời? Thân thể của tôi dường như khỏa thân khi trên người còn đúng 1 cái quần lót nhỏ xíu chỉ che đi 1 vùng nhỏ cơ thể, chết cha không lẽ sắp mất trinh sao Trời????
Còn đang mải suy nghĩ mấy cái bậy bạ, tôi nghe tiếng vắt nước “ rọt rọt”, sau đó là cảm giác êm ái, mát lạnh đang truyền đến từ khuôn mặt của tôi. Móa, tưởng được mất trinh, ai dè là con nhỏ lột đồ tôi ra để lau người cho tôi. Hix, đúng là đầu óc đen tối mà.
Con nhỏ đang cúi xuống lau cổ và lau ngực cho tôi, thấp thoáng đàng sau lớp áo blouse trắng là 2 trái cam của con nhỏ trắng bóc đang chịu sự gò bó của cái nịt ngực màu đen khẽ nhấp nhô theo hơi thở của con nhỏ. Nhìn xuống tí nữa, cái cặp mông con nhỏ căng tròn, nhìn ngon ghê à nha! Không biết mấy con y tá ăn cái gì mà con nào nhìn hàng họ cũng ngon lành cành đào hết à nha!Thằng nhỏ nãy h đang trốn, giờ thấy cảnh ngon ăn cũng ngúc ngắc đầu dậy nhiều chuyện xem coi dzụ gì, làm độn cái quần lót của tôi lên 1 cục. Cái này quê à nha, còn đang lúng túng chưa biết sao thì con nhỏ quay xuống dưới lau đùi cho tôi, chìa nguyên cặp mông bự chà bá về phía tôi ngoe nguẩy như chào mời càng làm cho thằng nhỏ kích thích dữ dội, nó đội quần lên 1 cục, còn thò đầu ra khỏi quần để dòm nữa chứ…
Con nhỏ chắc có lẽ quan với mấy cái này rồi nha, thấy nhỏ tỉnh bơ như không có gì xảy ra, cứ tiếp tục làm công việc của mình, cặp mông thì cứ ngoe nguẩy làm tôi kích thích dữ dội. Cuối cùng chịu không nổi, tức mình tôi đưa tay bóp mông con nhỏ 1 cái. !